Tiếp tục với
Nước mắt thiên thần
0 0 0 1 0 1
Nước mắt thiên thần - Koharu Hatake 4 Truyện ngắn - hết
koharu_hatake

Không một ai trên thế giới còn có thể yêu. Loài người đang mắc một loại bệnh lạ. Hơn 90% dân số trên thế giới chẳng còn biết đến tình yêu là gì. Oxytocin không còn được sản sinh trong cơ thể sinh học. Những bản tình ca chỉ còn là vài giai điệu vu vơ. Hay những câu chuyện tình yêu thuần khiết chỉ còn lại vài bản ghi chép mờ nhạt. Thế nhưng, nhân loại chắc chắn không phải là giống loài đầu hàng trước số phận. Bởi lẽ họ là sinh vật kiêu ngạo nhất hành tinh, đủ kiêu ngạo để tuyên bố rằng mình sẽ không phải cúi đầu trước căn bệnh nào. Tập hợp những ghi chép nhỏ nhoi và cảm xúc từ những người khỏe mạnh, một số nhà khoa học tại hai miền thế giới đã tập hợp lại, cùng nhau nghiên cứu và tạo nên hai cá thể nhân tạo mang tên Adam và Eve, những vị thuốc sống mang trong mình huyết thanh giải cứu nhân loại. Điều kiện duy nhất để kích hoạt huyết thanh cứu lấy nhân loại là tình yêu của Adam và Eve.

Thẻ:

– Ngài Thiên Thần, nhìn xem, cây hoa này thậm chí còn không cần đất, nó thật sự mọc lên từ đá! Cô phấn khích chỉ trỏ. Đôi mắt màu trời lại lấp lánh, như chứa ngàn ánh sao. – Vì thế nó mới gọi là thạch thảo. Hắn nhạt nhẽo đáp. – Một loài hoa mạnh mẽ. – Cô nói, nhặt lấy một nhành hoa gãy, nâng niu đóa hoa trắng trong tay. – Dù trông thật nhỏ bé và mong manh, nó vẫn có thể nở hoa trong khi bên cạnh chỉ có những viên đá khô khan. – Bởi lẽ phàm là sinh vật đều sẽ muốn sống. Hắn tiện miệng đáp. – Ngài Thiên Thần có như thế không? Cô chợt hỏi. Samuel nhất thời không biết trả lời thế nào. Hắn chưa từng suy nghĩ về vấn đề này. Kể từ khi biết nhận thức, hàng ngày của hắn cứ thế trôi qua. Bình thường, không bệnh tật. Sống đối với hắn như một lẽ dĩ nhiên, tự nhiên như cái cách hắn hít thở khí trời vậy. Mỗi ngày, hắn lặp đi lặp lại những kế hoạch nghiên cứu, bận rộn đến mức chưa một lần dừng lại để đặt giả thiết về một ngày đối diện cùng tử thần. Nếu ngày nào đó, đứng ở lằn ranh sự sống và cái chết, liệu hắn sẽ có ý nghĩ muốn sống chứ?