Tiếp tục với
Cố Ảnh Tự Liên
0 0 0 0 0 1
Cố Ảnh Tự Liên - Tống Ngọc Đông Tường 16 Truyện dài - Đang sáng tác
tongngocdongtuong

Nàng là Đích nữ của Phiêu Kỵ Tướng Quân, là kim chi ngọc diệp mà trên dưới phủ tướng quân hết mức sủng ái. Vì được nuôi dưỡng trong nhung lụa từ nhỏ, theo học cầm kỳ thi họa, rất nhanh nàng đã lớn lên với một dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, kèm theo đó là tính tình hoạt bát khả ái động lòng người. Nàng được đích thân Hoàng Đế đương triều ban tên, do những chiến công hiển hách mà Phiêu Kỵ Tướng Quân đoạt được trên chiến trường. Gọi là Diệp Uyển Trinh. Hắn là Thái Tử đương triều, trời sinh dung mạo tuấn mỹ, từ nhỏ văn thao võ lược, đa mưu túc trí. Trở thành đệ nhất nam tử Đại Phàn khiến mọi nữ tử trong kinh thành đứng ngồi không yên. Trái ngược với dung mạo ấy lại là tính tình lạnh lùng, không chịu thua trước nghịch cảnh, luôn tỏa ra khí thế bức người khác sợ hãi. Thái Tử Đại Phàn quốc Tiêu Thượng Niên. Gặp nhau trong hoàn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Nàng luôn tìm mọi cách để tiếp cận hắn nhưng hắn lại chỉ lạnh lùng thờ ơ gạt nàng ra. Số phận trêu ngươi khi nàng và hắn đã thành phu thê thì hắn lại là người gián tiếp bức nàng tự vẫn. Tận mắt chứng kiến người mình thương yêu nhất từng bước rời khỏi, cùng hắn ở lại chỉ còn là nỗi ân hận cô đơn thấu trời. Bộ tiểu thuyết với nhiều cung bậc cảm xúc, yêu hận đan xen. Các độc giả thân yêu hãy cùng đón chờ nhé!

khoảng trống trung cổ , buồn , tình yêu nam nữ khoảng trống

Hắn kéo nàng vào sâu trong Ngự hoa viên, đè nàng xuống núi giả gần đó. Những chỏm đá lổm nhổm ép sát vào lưng khiến nàng nhíu mày vì đau, lại nghe thấy hơi thở gấp gáp của thiếu niên. "Uyển Nương, ta đã nói tránh xa tên Triệu Mân đó ra. Tại sao nàng không nghe lời? Hửm?" Hắn gằn từng chữ một. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nói: "Thái Tử điện hạ, không phải ngài luôn miệng chê dân nữ rất phiền phức sao. Bây giờ ta không bám lấy ngài nữa, ngài lại đến đây giáo huấn ta phải thế này phải thế kia. Ngài lấy tư cách gì để giáo huấn dân nữ?" Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bị dập tắt. Chỉ thấy hắn ghé sát bờ môi đỏ thẫm bên tai nàng: "Tư cách trượng phu tương lai của nàng, có được không?" "Ta có nói sẽ gả cho Thái Tử điện hạ sao?" Nàng trừng mắt phản bác hắn. Tiêu Thượng Niên cười cười, hắn cười lên rất đẹp nhưng lại rất ít khi cười, đến Diệp Uyển Trinh cũng vì nụ cười này mà thích hắn 3 năm. " Nàng đúng là đã từng nói qua... Không chỉ một lần mà là...rất nhiều lần, phụ hoàng và mẫu hậu có thể làm chứng." Hắn đứng thẳng người thả nàng ra, sau đó ung dung rời khỏi Ngự hoa viên: "Ba ngày sau là lễ cập kê của nàng, ta sẽ đích thân đến tướng phủ tặng nàng hai phần lễ vật, Thái Tử phi tương lai của ta." Diệp Uyển Trinh chưa phản ứng kịp thì thấy hắn đi xa, chỉ hét lên: "Tiêu Thượng Niên, ta nói cho ngài biết, đừng có mơ." Vài ngày sau đến lễ cập kê, hắn quả thật là đích thân đến phủ tặng lễ. Nàng rất nhanh đã biết, lễ vật đầu tiên là chiếc trâm hoa mộc lan được chế tác tinh xảo khiến nàng rất thích, phần lễ vật thứ hai lại là sính lễ hắn mang đến phủ để... Cầu thân nàng.

"Tiêu Thượng Niên, chúng ta đến đây thôi, chàng không giữ nổi ta đâu." Ngữ khí nàng lạnh lùng xuyên qua trái tim của hắn, cô đơn lạ lẫm. Chỉ thấy vạt áo của hồng y nữ tử vì gió mà bay phấp phới trên tường thành vạn trượng. Khung cảnh tạo nên bức tranh diễm lệ mà bi ai. Con ngươi hắn co rút: "Uyển Nương, nàng đừng kích động, nàng xuống dưới chúng ta từ từ nói chuyện...Có được không?" Ba từ cuối hắn cố gắng đè nén sự sợ hãi, dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể trấn tĩnh nàng. Thiên quân vạn mã phía sau hắn thấy hắn bình tĩnh như vậy không khỏi bất ngờ. Nhưng chỉ có hắn mới biết, hắn lo sợ đến phát điên rồi, sợ nàng thực sự nhảy xuống, sợ nàng thật sự rời xa hắn, sợ bọn họ không thể quay lại lúc trước được nữa. Nàng lạnh lùng nhìn hắn: "Chàng đã từng...yêu ta chưa?" "Sao nàng lại hỏi như vậy, ta luôn yêu nàng, đến chính ta còn không tin ta có thể yêu nàng nhiều như vậy. Chỉ hận không thể cùng nàng dung hòa làm một, cùng nàng trải qua cay đắng ngọt bùi của thế gian, đời đời kiếp kiếp không phân ly." Hắn dùng ánh mắt chân thành tha thiết đối diện nàng. "Lúc cầu ta làm Thái Tử Phi, chàng đã nói gì? Chàng nói cả đời này sẽ chỉ có một mình ta, nhưng lại vì quyền lực mà rước một Thẩm quý phi kia về. Vì yêu ta nên chàng dung túng cho đám loạn thần tặc tử kia hãm hại, dồn phụ thân và ca ca ta vào chỗ chết, khiến mẫu thân ta vì đau buồn quá độ mà thắt cổ tự vẫn. Khiến trên dưới Diệp gia ta chia đàn sẻ nghé, khiến ta tan cửa nát nhà mà ta lại không hề hay biết. Xin hỏi, tình yêu của bệ hạ…là như vậy sao?" Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng. Sắc mặt Tiêu Thượng Niên ngay tức khắc trở nên trắng bệch, trên khuôn mặt không còn giữ nổi bình tĩnh lúc trước. Tại sao nàng lại biết? "Nàng nghe ta giải thích... Được không? Việc xảy ra với Diệp gia chỉ là ngoài ý muốn..." "Đủ rồi!" Nàng hét lên: "Ta bây giờ không muốn lại nghe những lời dối trá từ chàng nữa." "Chúng ta chỉ nên dừng lại đi thôi. Nể tình chúng ta đã từng là phu thê, chàng có thể đáp ứng ta hai nguyện vọng không?" Hắn như bắt được một tia hy vọng, ánh mắt hắn nhìn nàng sáng ngời: "Ta đồng ý với nàng, chỉ cần nàng xuống dưới, chuyện gì cũng đều nghe theo nàng hết!" Hắn kích động hô to. Chỉ cần có thể giữ nàng lại, hai nguyện vọng thì có là gì chứ? "Chuyện thứ nhất, ta muốn chàng tha cho toàn bộ người còn sót lại của Diệp gia. Chuyện thứ hai, thả Triệu Mân ra, hắn trong vụ mưu phản năm đó không hề tham gia, cũng chưa từng cùng ta gian díu. Mà hắn cùng bọn họ chỉ là những người vô tội trong câu chuyện hoang đường này thôi." Ngữ khí nàng bình tĩnh nhưng mang theo đó cũng là sự lạnh lùng :"Chàng...Đáp ứng được không?" "Được, ta đồng ý với nàng, nàng xuống dưới đi được không?" Hắn gấp gáp. Nàng chỉ cười mỉm: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Huống chi đây còn là lời của Đương Kim Hoàng Thượng. Lần này, ta có thể yên tâm rời đi rồi. Đời này của ta quá dài, ta thật sự quá mệt rồi. Chỉ mong kiếp sau có thể tự do tự tại, cùng chàng không bao giờ gặp lại."Nàng di chuyển thanh loan đao hướng về phía cổ mình. Hắn gào thét: "Khôngggg! Uyển Nương, cầu nàng, cầu xin nàng đừng rời khỏi ta!" Nàng mấp máy môi nói gì đó, nhưng hắn lại chỉ có thể nghe năm từ cuối cùng. "Vĩnh biệt, Tiêu Thượng Niên!" Nàng nở nụ cười cuối cùng với hắn, cũng như nụ cười vui vẻ cuối cùng của nàng trên cõi đời này. Chỉ thấy hồng y nữ tử cầm thanh loan đao trước đó hắn tặng nàng trên tay, dứt khoát cứa vào cổ mình sau đó nhảy xuống khỏi tường thành. Hành động này của nàng như giải thoát cho một sinh mệnh, cũng như...kết thúc đoạn nghiệt duyên không nên có này giữa nàng và hắn.