4.0.0
07:16:16 21/11/2024
“Ký ức của con người giống như một chùm hoa được tạo nên bởi rất nhiều bông hoa, chùm hoa đó rất đẹp và nếu được chăm sóc kỹ lưỡng thì sẽ tồn tại mãi. Thế nhưng, chỉ cần có một vài bông hoa rơi xuống, thì chùm hoa đó rồi cũng sẽ héo tàn… …Có thể, ký ức của anh đã hoàn toàn đánh mất em Nhưng cho dù thời gian trôi qua Anh vẫn là con người của ngày xưa em đã nhớ Vẫn ước mơ ấy, vẫn niềm tin ấy Anh không biết, nhưng chỉ em mới biết bí mật của anh …”
Thẻ:
Anh bám tay vào đá núi, mỗi lần bám là đá núi đó lại thấm những giọt máu. Một vùng dãy núi quá hiểm trở đã khiến cho anh đau đớn đến tột cùng, máu chảy thương tích hết mình mẩy, nhưng cái đau đó có là gì không so với nỗi đau khổ và sự giận dữ của anh? Anh giận ai? Giận chính bản thân mình, tất cả đều tại anh! Anh không muốn mất cô, thà bị ngã từ trên núi cao xuống còn hơn là mất đi tình yêu duy nhất mà anh đã yêu. Cuối cùng anh đã lên đến đỉnh núi. Xung quanh anh lúc này không còn là núi đá hiểm trở nữa mà là cả một vùng đất rộng lớn, không gian thu hết vào tầm mắt anh rồi trải dài ra tới tận cùng chân trời. Nhưng anh không nhìn những thứ đó, bởi anh đang tìm kiếm cô. Và anh đã thấy cô! Cô gái có vóc dáng nhỏ bé, mái tóc bồng bềnh bay trong gió đang đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh của mọi thứ. Dù cô mặc một bộ quần áo nghèo nàn và cô gầy đi, thay đổi nhiều nhưng dù thế nào thì chẳng cần nhìn mặt thì anh mãi mãi nhận ra cô. “Vân Hoa!!” Cô giật mình quay lại. Gương mặt xinh đẹp quen thuộc hiện rõ trước mặt anh. Anh lao tới, ôm cô, siết chặt cô vào lòng mình: “Anh tìm được em rồi! Anh xin lỗi, anh đáng chết, tất cả là tại anh mà ra! Em đừng bao giờ biến mất thế này nữa được không, anh không thể sống nếu thiếu đi em!” Nhưng cô gái trong lòng anh không hề phản ứng lại. Lúc sau cô lấy tay đẩy anh nhưng anh quá khoẻ nên cô vẫn phải dựa vào người anh, nhưng một giọng nói lãnh đạm vang ngay bên cạnh tai anh: “Xin lỗi, tôi không quen anh!”
“…Chắc hẳn tất cả chúng ta đều biết ước mơ là gì và ai cũng có muốn có được ước mơ để làm được nhiều điều tuyệt vời, nhưng ước mơ không phải là muốn mà có được, nó đến với chúng ta rất tình cờ chứ không phải là một kế hoạch sắp xếp từ trước. Tôi cũng vậy. Tôi đã không ngờ rằng mình sẽ đi theo ước mơ này và tôi tin rằng tôi lựa chọn đúng. Cho dù ngày hôm nay số mệnh của tôi sẽ dừng lại, nhưng tôi sẽ vẫn tiếp tục chạy, chạy mãi vì sẽ còn nơi chân trời kia những khát vọng của tôi mà tôi không bao giờ từ bỏ!” “Tôi đã từng nhớ là anh định đi theo nghề diễn viên, nhưng rồi sao anh lại quay trở lại đường đua với tất cả niềm tin như vậy?” – Phóng viên vẫn cười dù đã vô cùng xúc động. “Tôi quay lại là vì một người con gái!” “Ô thật ạ??? Anh có thể cho biết cô gái đó ở đâu không?” – Phóng viên vừa nói vừa ra hiệu cho người quay hình. “Cô ấy đã đi rồi…” “Sao ạ?” “Hôm nay là ngày cô ấy sẽ đi, đi đến một nơi rất xa! Không biết em có nghe được lời tôi nói không, và không biết là em đã đi, hay em còn ở lại, nhưng tôi chỉ muốn trong ngày hôm nay tôi sẽ giữ được em, vì mọi đau khổ trong ước mơ đều do em đã giúp tôi vượt qua. Tôi sẽ chạy, chạy cho đến khi nào tôi có thể gặp lại em, chỉ là một lần cuối cùng thôi, tôi muốn em sẽ quay trở lại, em đừng rời xa tôi!”