4.0.0
19:27:48 20/2/2025
Giọt máu Lạc, chẳng cứu nổi đất Nam Thân xác Người Nam chôn vùi trong đất đá Tẫn Mệnh ngàn năm, có chăng cố sự? Trần gian, kiếp tình dễ thấy Cõi trời, ta mất trăm kiếp chẳng biết tìm đâu! Ta gọi Cao Sơn, là Thần núi đất Văn Lang. Hôm nay ta đang an nhàn hưởng tế lễ của Lạc dân tại miếu thờ, lại nhận được thiếp mời dự hội bàn đào của Tây Vương Mẫu. Ta vô cùng bất ngờ, bởi trên đầu ta ba thước có Ông Trời tiếp quản, dưới đất có Quản Cung Công Chúa - Địa Mẫu nắm quyền. Làm sao bỗng dưng lại có chuyện một Thần núi cỏn con như ta, được vợ của Ngọc Hoàng bên xứ nhà Ân mời dự tiệc cơ chứ? Nghĩ thôi cũng thấy có điềm rồi! *Lưu ý: Truyện có CẢI BIÊN lồng ghép một số chi tiết về truyền thuyết, thần thoại của Việt Nam và một số nước khác cho phù hợp với nội dung truyện. Đối với một số chi tiết có thể liên quan đến lịch sử đều không đại diện cho chính sử, độc giả vui lòng phân biệt để tránh nhầm lẫn với chính sử. Mọi góp ý, thắc mắc xin hãy để lại bình luận cho tác giả được biết và cải thiện.
Phàm dân lầm tưởng Thần Tiên như ta chẳng biết buồn. Ai nấy đều nghĩ Thần Tiên phải ngự trên cao, chẳng vướng bụi trần. Bọn họ hiển nhiên rằng Thần Tiên không có thất tình lục dục, không vì danh lợi hư vinh! Chính ta cũng từng nghĩ như thế, cho đến khi mình thành Thánh, rồi hóa Thần… Ha ha, giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười đến nhường nào. Hóa ra Thần Tiên cũng có khác mấy người phàm? Có chăng họ giỏi ngụy trang một vẻ cao thượng vô bờ, để đổi lấy lòng thành kính từ ngàn vạn chúng sinh.