Tiếp tục với
Chờ Em Cuối Mùa Hoa
0 0 0 0 0 12
Chờ Em Cuối Mùa Hoa - Ẩn Tử 19 Truyện dài - Đang sáng tác
antu

Em nói em thích pháo hoa. Bất ngờ và tỏa sáng rực rờ trên trời đêm sâu thẳm Tôi lại nói em chính là pháo hoa, pháo hoa của cuộc đời tôi. Bất ngờ và tỏa sáng rực rỡ giữa bao nhiêu tăm tối nhưng cũng thật ngắn ngủi và mau chóng lụi tàn. Em nói khi anh thảo nở em sẽ về bên tôi. Nhưng thật tiếc, tôi chỉ chờ em vào cuối mùa hoa. Để khi hoa tàn em vẫn phải ở bên tôi. Mãi mãi.

Thẻ:

Bỗng chốc lòng tôi đau đến quặn thắt, trong kí ức của tôi hình như đã từng có một bữa cơm chiều nóng hổi chờ tôi đi học về! Trong mảnh kí ức vụn vặt đó, tôi thấy bóng mẹ dưới nắng hoàng hôn. Nắng ngày ấy đẹp lắm, nắng vàng ươm như những cánh hoa cải mỏng manh trong vườn, nắng tươi rói nhưng cũng không bằng nụ cười của mẹ. Khói bếp lung linh, hoà vào mảnh thinh không lặng ngắt, u uất ẩn trong từng tán cây che rợp vạt nắng vàng soi rọi căn bếp nhỏ. Mẹ bế tôi trên tay, bố kết thúc một ngày dài mệt mỏi, trở về cùng với gia đình thân thương. Bố khẽ hôn lên trán mẹ rồi ôm lấy tôi. Ba người chúng tôi cùng ngồi xuống ngắm ánh hoàng hôn đang đổ dài nhoe nhoét. Ngoài kia thế giới xô bồ, người người bon chen, tấp nập nhưng nơi đây chỉ có một màu yêu thương, tĩnh lặng. Bao nhiêu muộn phiền, lắng lo đồng loạt tan biến, tôi bỗng thấy cuộc đời bao dung với tôi tới lạ thường. Nhưng đáng tiếc đó chỉ là suy nghĩ bồng bột của tuổi trẻ. Đời không khoan nhượng với tôi, cũng không ác độc với bao người. Tôi chỉ hận, giá như, đời ác liệt với tôi thêm một chút nữa, đừng cho tôi cảm giác hoài niệm thì tôi sẽ chẳng biết thế nào là tiếc nuối.

Âm thanh trầm buồn như mới hôm nao lại bắt đầu lan tỏa. Nắng vẫn đọng ở khung cửa sổ, gió và lá vẫn hát thành bản tình ca. Ngày tháng đã xa ấy, chúng tôi mua của thời gian một vé xe lửa hướng tới tương lai nhưng lại quên hỏi vé khứ hồi. Để rồi giờ đây, dù có là điều không muốn thấy, chúng tôi cũng phải giương mắt ra mà nhìn, mà chấp nhận. Làm gì có vé khứ hồi cơ chứ! Thời gian nói với con người như vậy đó.