Tiếp tục với
Phóng Viên Lý An
0 0 0 0 0 1
Phóng Viên Lý An - MaYuRi Truyện dài - Đang sáng tác
mayuri

☯️ "Một nửa cái bánh mì vẫn là bánh mì nhưng một nửa sự thật thì không phải là sự thật. => Kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. => Lưới trời lồng lộng tuy thưa khó thoát.” 🌏 Phơi bày sự thật trước công chúng, dùng ngòi bút nói lên tiếng nói của công bằng, chính nghĩa. Khó khăn, nguy hiểm và sự cám dỗ của đồng tiền như một ngọn lửa nóng đỏ thử thách bản lĩnh của một nhà báo, đặc biệt ngọn lửa ấy càng khắc nghiệt hơn với một nhà báo điều tra. 🌘 Hành trình cô phóng viên Lý An trẻ về tuổi đời lẫn tuổi nghề, dám dấn thân đi tìm cho mình lý tưởng sống thật sự. => Mỗi một bước đi của con người phải trải qua bao nhiêu "kiếp nạn" mới có thể thẳng tiến đi đúng hướng tới mục tiêu ban đầu? 💖 "Hạnh phúc không phải là đích đến mà là ở hành trình chúng ta đi. Có ước mơ, hãy kiên trì và hết mình theo đuổi để sau này sẽ không phải hối hận vì hai từ... giá như." 💥 Nhớ xem nhé: Mọi tình tiết, chi tiết, nhân vật, tên người, chức vụ, tình huống, những cá nhân, tổ chức,… được nhắc đến trong truyện chỉ là sản phẩm của sự tưởng tượng, hư cấu, tất cả chỉ nhằm phục vụ mục đích giải trí. Tác giả chỉ mượn bối cảnh và địa điểm ở Việt Nam, không có ý định kỳ thị, bôi nhọ danh dự, nhân phẩm của bất kỳ ai. Hãy đọc truyện với tâm thế để giải trí, thư giãn sau những bận rộn lo toan mệt mõi của cuộc sống và khám phá thêm một cách nhìn, một khía cạnh khác của một vấn đề nào đó. Nếu bạn có vấn đề gì với truyện hãy phản hồi qua mail cho mình nhé. (Email: d.hoathan.5@gmail.com) 🥰 Yêu các bạn rất nhiều 🌸🍀🌺 ( NND.MaYuRi )

Ông Hải nhìn người trước mặt mà lòng không khỏi bồi hồi, xúc động. “Không ngờ em lại là cô giáo của con anh.” “Không ngờ anh lại là cha của Lý An.” Thu Hà mỉm cười nhìn ông Hải rồi chầm chậm rót một ly trà, nói tới. Ông Hải nghe vậy thì nhìn Thu Hà với ánh mắt sáng, lòng đầy bùi ngùi. “Em vẫn như trước không khác gì mấy.” “Còn anh đã khác rất nhiều rồi đấy. Năm xưa em đã rất hối hận vì đã không cố một chút nữa để khuyên anh. Nếu không thì anh cũng đâu phải xảy ra chuyện như vậy. Em…” - Thu Hà nhớ lại chuyện xưa mà nghẹn ngào. Ông Hải không đợi cho đối phương nói hết câu đã cướp lời. “Có gì đâu, chuyện cũng đã qua rồi. Em cũng biết tính anh hồi đó rồi đấy, rất cứng đầu và lỳ lợm. Cho dù tổng biên tập đứng đó bảo anh không được làm thì anh vẫn sẽ làm theo ý mình thôi. Tuổi trẻ của anh nông nổi, trải qua nhiều chuyện thế là đủ rồi. Anh không muốn Lý An phải trải qua những chuyện như vậy nữa. Em cũng không được nói chuyện lúc trước anh làm phóng viên cho Lý An biết đấy.” “Tại sao? Em ấy sẽ rất tự hào khi biết cha mình làm nghề này đấy.” - Thu Hà có chút tức giận đáp lại ngay. “Lý An có người cha từng đi tù là chuyện đáng tự hào sao? Em nghĩ cái gì vậy? Anh không muốn nói nữa, anh sẽ không đồng ý cho Lý An vào Nhất Thiên thực tập đâu. Nếu em muốn tốt cho Lý An, cho anh thì giúp anh khuyên con bé đến chỗ khác thực tập đi.” - Ông Hải cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, nghe ra trong giọng nói có chút lớn tiếng, đầy căm ghét. Thu Hà trước giờ vốn tính tình bình ổn, rất ít khi thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài một cách lộ liễu. Nhưng nãy giờ nói chuyện với ông Hải đã khiến cô cũng bùng nổ cảm xúc, không giữ được mình. Cô chau mày, tròn mắt nhìn thẳng ông Hải rồi nói cho một tràng. “Sao em nói nãy giờ mà anh cũng không hiểu vậy? Anh hà cớ gì chỉ vì một vết đen nhỏ mà bỏ hết toàn bộ công sức anh đã gây dựng được, nó có đáng không? Những gì anh đã làm được lớn hơn gấp trăm ngàn lần so với sai lầm anh đã phạm phải đấy. Đã mấy chục năm qua rồi, sao anh cứ không cho qua được vậy hả?” Ông Hải nhìn Thu Hà rồi thở dài. “Không phải anh không muốn cho qua mà căn bản anh không thể. Em có biết những năm qua cứ hễ nhắm mắt lại là anh nhớ đến những ngày ở trong tù không? Công sức anh cùng mọi người đã bỏ ra sáu, bảy tháng liền theo đuổi vụ việc, cuối cùng thì sao chứ? Anh phải vô tù 7 năm đó, em có hiểu không? Anh không muốn Lý An sẽ đi theo con đường “ác nghiệt” này nữa. Nó xảy ra với anh như thế đã là quá đủ rồi.” Thu Hà không nghe lọt tai câu nào, cứng rắn nói lại. “Lý An là học trò của em, em biết. Em ấy rất có tố chất làm báo, đặc biệt là báo điều tra. Lý lẽ sắc bén, óc nhạy cảm với những thứ xung quanh của em ấy được di truyền từ anh đấy. Nhưng có một thứ em ấy rất khác anh, đó chính là sự kiên nhẫn. Nếu lúc trước anh ráng đợi đến khi bắt tận tay ông ta nhận hối lộ của người khác thì giờ anh đã trở thành phóng viên số một trong làng báo rồi. Anh đừng dùng lý do nào để biện minh cho việc mình không chấp nhận chịu thua như vậy để đổ lên đầu Lý An. Em ấy còn trẻ, còn hoài bão thì cứ để em ấy thực hiện, không ai được quyền tước đoạt điều đó cả, kể cả anh. Lúc trước em đã rất ân hận khi không khuyên được anh, bây giờ thì em sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nào nữa đâu.” Ông Hải nhìn Thu Hà như nghênh chiến nhưng sau cùng cũng cúi mặt, trầm giọng nói đến. “Em nói đúng, có lẽ anh đã quá ám ảnh chuyện lúc đó. Anh vẫn chưa buông bỏ được nên mới cấm cản Lý An. Nhưng anh thật sự thương con bé, em đi làm lâu như vậy trong nghề chắc em cũng biết nó khó khăn, nguy hiểm như thế nào rồi đúng không? Bây giờ anh chỉ muốn gia đình nhỏ của anh, vợ anh, con anh sống bình an mỗi ngày thôi cũng không được hả?” Thu Hà nhìn thấy ông Hải như vậy thì bỗng có chút động lòng, cô uống một ly nước lấy bình tĩnh rồi chậm rãi giải thích. “Nếu anh không để Lý An thử sức thì làm sao biết được con bé không thể làm tốt hay có phạm phải lỗi lầm như anh lúc trước không? Con người phải trải qua vấp váp thì mới trưởng thành được. Anh càng cấm chỉ càng làm em ấy thêm ghét anh thôi. Em đảm bảo kỳ thực tập lần này Lý An sẽ không bị tổn hại điều gì hết. Anh cứ cho em ấy đi học hỏi, làm việc 6 tháng bên Nhất Thiên xem sao. Có thể bây giờ thì em ấy còn đam mê, yêu thích nhưng đó là trên lý thuyết, còn khi va chạm với thực tế rồi thì biết đâu sẽ khác. Em ấy sẽ nghe lời anh mà ở nhà học nấu ăn, may vá vì làm phóng viên quá cực nhọc. Mặc dù đây không phải điều em muốn nhưng nếu khi Lý An nói không thích nữa hay muốn bỏ cuộc thì em sẽ lập tức khuyên em ấy như những gì anh đã nói với em nãy giờ. Thực tế khắc nghiệt chính là thuốc thử hiệu quả nhất, anh đã trải nghiệm qua rồi còn gì. Anh đồng ý với em điều kiện này không?”