Tiếp tục với
Thổi nhớ nhung, thổi yêu thương
0 1 0 1 1 1
Thổi nhớ nhung, thổi yêu thương - TrinaJane 26 Tản văn - hết
trinajane

Tản văn: Thổi nhớ nhung, thổi yêu thương Tác giả: TrinaJane Thể loại: loài vật, nhân hoá, dựa trên chuyện có thật, thuần Việt, thư tay Giới thiệu: Khoảng tầm tháng 11- 12 năm 2022, Sở thú Memphis, Hoa Kỳ đưa ra thông báo mùa xuân năm 2023 cặp gấu trúc Nha Nha (Yaya)- Lạc Lạc (Lele) sẽ được đưa trở về Trung Quốc sau 20 năm gánh vác sứ mệnh ngoại giao trên mình. Thế nhưng, đến ngày 1/2/2023 Lạc Lạc không may qua đời, không thể nào cùng bạn đời Nha Nha của mình trở về quê hương được nữa. Cùng với việc này, khi đoàn Trung Quốc qua làm công tác chuẩn bị cho Nha Nha, một loạt mặt xấu được Memphis che giấu bao lâu nay và tình cảnh cả gia đình Mỹ Hương (Meixiang) đang ở ở Sở thú Quốc gia Smithsonian- Washington D.C khi ấy lần lượt bị phơi bày trước những người yêu động vật & gấu trúc, trước truyền thông thế giới. “Save Yaya” sau này là “Save Meixiang family” là những cụm từ thường thấy trên các đại lộ đông người qua lại ở Mỹ lúc bấy giờ. Một năm đã trôi qua, Nha Nha đã về nước, gia đình Mỹ Hương cũng đã hồi hương. Nhưng Lạc Lạc chẳng thể nào một lần nữa đứng trước mặt bạn đời của mình, cùng bạn đời của mình lăn lộn trên nền tuyết trắng xoá của mùa đông được nữa. Bài viết là bức thư của Nha Nha gửi đến Lạc Lạc đang sống ở nơi hành tinh gấu trúc xa xôi kể về những gì đã xảy ra và lời tâm sự đầy niềm thương nỗi nhớ của Nha Nha trong suốt một năm qua. Hy vọng các loài động vật trên thế giới này sẽ không còn chịu nỗi đau như của cặp gấu trúc Nha Nha- Lạc Lạc. P/s: Tip 1: vì lý do văn chương nên các mốc thời gian trong truyện không được kể theo thứ tự diễn ra ngoài đời thật. Tip 2: truyện được viết dựa theo mạch cảm xúc của nhân vật, nên sẽ có chút xíu hỗn loạn. Tip 3: xin đừng cột tình yêu thương động vật nói chung, yêu gấu trúc nói riêng và tình yêu nước lại với nhau.

Lạc Lạc! Anh trở về cùng em lại không phải trong bộ dạng chúng ta mong muốn nhất. Anh nằm trong tủ cất đông ấy, hẳn rất lạnh, rất cô đơn nhỉ? Cả cuộc đời của anh từ khi cùng em đến nơi xứ người này đều là chịu khổ, chịu đau, đến một chút tình yêu thương cũng không nhận được. Những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, anh thậm chí cũng không nhận được chút sự quan tâm nào. Anh nằm yên đó, yếu ớt cầu xin chút lòng xót thương và trắc ẩn của con người, thế nhưng người nhân viên kia chẳng thèm quan tâm hay ghé mắt lại nhìn anh. Anh cứ vậy ra đi trong đêm lạnh... Con người nói không sai! Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà chính là lòng người. Mùa đông năm ấy với em là mùa đông lạnh nhất trong cuộc đời mình, vì em đã không còn anh nữa. Ngày anh đi tuyết rơi dày, che lấp con đường dài tít tắp, che lấp khu vườn nhỏ của chúng ta, che lấp cầu trượt chúng ta từng thường cùng nhau đùa nghịch cũng che lấp luôn những kỷ niệm của chúng ta vào lòng tuyết trắng.