3.6.0
20:11:30 10/5/2024
Người ta thường nói tháng Sáu là mùa hoa sen nở đẹp nhất trong năm, thế nhưng trong hồ hoa sen của Hữu tướng phủ ngày hôm ấy lại nở rộ một đóa sen trắng yêu kiều, mỹ lệ nhất thế gian, khi đó đang là giữa tháng Năm. Nàng tự đặt tên mình là Tuyết Liên, ý muốn cả một đời này chỉ cần bình an sống qua ngày, nuôi dưỡng đứa nhỏ bé bỏng trên tay nên người, và chờ đợi vị công tử năm ấy cưỡi ngựa đi ngang qua hiên nhà, nói rằng nàng không cần phải chờ đợi nữa. Bởi chiến loạn đã không còn, muôn dân yên vui, thái bình thịnh thế, chàng đã đến để đón nàng về rồi đây. Ngỡ tưởng như mộng cảnh ngọt ngào suốt bao năm qua đã trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng sẽ từ từ hóa thành hiện thực, chẳng ngờ số phận đổi thay, con tạo xoay vần, đẩy nàng đến bên hố sâu của tuyệt vọng, mãi mãi chẳng có đường ra. Từ hố sâu trở về với ánh sáng, rồi lại từ hạnh phúc đến chín tầng mây bị hất thẳng xuống vũng lầy nghiệt ngã của số phận. Trong những gian nan gập ghềnh trắc trở đó, nàng đã lựa chọn hóa thành một đóa hoa sen, chôn vùi tuổi xuân thiếu nữ xuống dòng thác chảy trôi của số mệnh, mặc cho thân mình tan rữa trong bùn đất cô liêu. Tuyết Liên, một đường đã bước đi không thể quay trở lại, chúc nàng thượng lộ bình an. Một chút chú ý nho nhỏ: Truyện có yếu tố ngược tâm ngược thân rất nặng. Nếu bạn nào đang stress khuyến cáo không nên nhảy hố.
Gió Hạ chợt vút lên cao, cuốn bay đi những chiếc lá mỏng manh khô ráp khỏi nền đất lạnh lẽo đìu hiu. Từng hơi thở đứt quãng của người con gái ấy tắt lịm, hơi ấm trên cơ thể dần mất đi trong vòng tay của hai người thiếu niên đã từng là những chỗ dựa đáng tin cậy nhất trong cuộc đời nàng. Tiếng chim Đỗ Quyên không biết từ nơi đâu vọng đến, đậu trên ngọn lều như hát lên khúc ca tiễn biệt một đóa hoa trở về nơi cội nguồn sâu thẳm. Có lẽ trên bước đường tiếp theo trong muôn kiếp hồng trần sâu vạn trượng bi ai, nàng sẽ nói với Phật Đà rằng nàng không muốn đầu thai chuyển kiếp, mà chỉ muốn trở thành một đóa sen xanh ngủ trước tọa đài của người, gieo phước lành đến khắp nhân gian, để cho cõi đời trần thế này không còn một ai phải bước đi trên đoạn đường đau khổ nàng đã đi qua.
Thẩm Tĩnh Châu không giống công tử. Tình yêu của Thẩm Tĩnh Châu cháy bỏng giống như ánh mặt trời cuối mùa Hạ, có thể vì nàng mà thiêu đốt cả thế gian. Đó là sự cuồng nhiệt, mạnh mẽ và vô cùng thu hút. Chỉ cần ở bên Thẩm Tĩnh Châu, nàng đều có cảm giác bản thân được che chở, bao bọc, khiến nàng mê mẩn chỉ muốn chìm đắm trong vòng tay ấy từ tháng này qua năm khác, mãi mãi chẳng phân ly. Còn khi được ở bên công tử, chàng luôn dịu dàng, nhu mì tựa như khe suối chảy róc rách đầu mùa Xuân. Công tử trong trí nhớ của nàng là một văn nhân nhã sĩ du nhàn khắp nhân gian để tìm lý tưởng của đời mình. Công tử dạy nàng nhiều thứ, chỉ bảo cho nàng đủ điều, nhưng lại chưa từng nói với nàng rằng chờ đợi chàng lại khổ đến thế. Tuyết Liên đã từng chờ đợi vị công tử ấy sáu năm, từ lúc còn là một khuê nữ an nhàn nơi Hữu tướng phủ, đến khi trở thành một đóa hoa sen lưu lạc nơi đất khách quê người, nàng vẫn chờ đợi vị công tử năm ấy đến đón nàng, tác thành cho mối nhân duyên đã trở thành chấp niệm chôn kín bên trong trái tim thiếu nữ đan đầy những vết sẹo chằng chịt.