Tiếp tục với
[NAM NAM] Bỏ quên mùa mưa, nhớ nhung mùa nắng.
0 0 0 0 0 0 3
[NAM NAM] Bỏ quên mùa mưa, nhớ nhung mùa nắng. - Vịt Không Biết Bơi 2 Truyện ngắn - hết
vitkhongbietboi

Anh là ánh nắng ấm áp đầu tiên tôi nhìn thấy. Người đã sưởi ấm trái tim tôi, cho tôi biết thế nào là rung động, thổn thức, nhung nhớ da diết một người. Còn gã là vầng trăng lạnh lẽo soi chiếu đường tôi đi, dẫn lối tôi đến với bình minh. Con người giấu mình sau cái vẻ ngả ngớn, phóng khoáng hết lòng vì một người biết rõ chẳng thể trao cho bản thân chút gì. Tôi yêu đơn phương mặt trời, biết ơn mặt trăng. Mãi cho tới khi tôi buông bỏ mọi thứ, ngoái đầu nhìn lại khung cảnh đằng sau. Thì ra ở đấy luôn có một người đang đứng chờ mình.

Thẻ: OE

"...Lúc bước tới hành lang khu B tôi trông thấy một người, vừa nhìn thấy người đấy trái tim tôi đập thình thịch, đầu óc chậm rì và hai má nóng ran, bước chân thì không kiềm được bắt đầu chạy. “Anh Hoàng ơi.” – Tôi hớt hải chạy đến chỗ người con trai đứng ngay góc rẽ hành lang, nóng lòng muốn chuyện trò với anh. Người con trai đó quay đầu nhìn tôi cười nhẹ, nói với tôi bằng cái giọng mềm dịu: “Sang đấy à? Em kiếm anh có gì không?” “Việc thì không có, em gọi anh vậy thôi.” – Tôi cười bảo, dòm anh một chút. Dẫu bữa nay anh ăn mặc giản dị thì khí chất dịu dàng trên người vẫn khiến anh trở nên nổi bật. Hơn hết, anh mặc đồ nào đi nữa tôi vẫn thấy rất thích hợp với cái danh hot boy của khoa. Anh không những đẹp người mà còn đẹp tính, quen anh suốt học kỳ hai tôi hiểu vì sao họ tán dương anh. Người như thế không thiếu người thích hay chả thiếu người ghét, và chẳng phải ngoại lệ tôi vừa thích vừa ganh tỵ với sự xuất chúng đấy. Nếu có người nói sao tình cảm tôi kỳ quặc như thế, tôi sẽ bảo rằng chả có gì là kỳ quặc, thích thì thích thôi, bộ anh là sự tồn tại đặc biệt không cho phép người khác phải lòng hay sao. Mà nhìn theo khía cạnh nào đấy thì với tôi anh đúng là sự tồn tại đặc biệt. Một sự tồn tại chói lọi, ấm áp như ánh nắng mặt trời và nhờ nó cuộc đời tôi trở nên vui vẻ hẳn lên. Thế nên tôi thích ánh dương ấy lắm..."

"...Càng nhớ về chuyện cũ tôi càng thấy người đàn ông tên Khánh này khó hiểu, hay nói cách khác gã là một người tốt bụng. Khó hiểu là vì hành động của gã đối với tôi ngay từ lần đầu gặp mặt, đồng thời từ đó tôi nhận thấy gã là một kẻ trượng nghĩa. Sau khi nhìn thấy tôi ở con hẻm, nghe tôi kể đầu kể đuôi thì gã đàn ông này đã bảo: “Vậy thì tôi trả nợ thay em, em làm việc cho tôi bù lại là được.” – Một lời có sức nặng như thế mà vẻ mặt gã ta chả có chút biểu cảm gì, lời nói giống y hệt. Trong giây phút tôi tưởng đó là hành động phô trương thanh thế của đám nhà giàu, nhưng nghĩ kỹ hơn thì làm gì có đám nhà giàu nào chịu làm việc như này. Do đó, tôi biết chính lời nói của Khánh đã cứu tôi một mạng. Người đấy quăng xuống vực sâu sợi dây thừng, ở trên đỉnh cất cao giọng: “Lên đi, tôi kéo em lên.” Người đàn ông này đã cứu tôi, thế nên tôi thề rằng dù có làm trâu hay làm ngựa thì bản thân vẫn chấp nhận để có thể trả ân tình cho gã. “Em biết trên đời không có gì lãng phí chứ. Yên tâm ký vào đây tôi sẽ không bạc đãi em đâu. Tôi hứa đấy, Sang.” – Gã đàn ông có đôi mắt vừa hẹp dài vừa sắc bén, tròng mắt đen thâm thúy toát lên sự cuốn hút khó cưỡng. Dường như tôi chỉ cần lơ là chút thôi, tôi sẽ sa vào ánh mắt ấy. Tôi đồng ý, bởi vì tôi tin tưởng gã và sự thật chứng minh tôi không đặt niềm tin sai chỗ..."