4.0.0
19:27:48 20/2/2025
NỐT RUỒI SON NƠI ĐUÔI MẮT TRÁI 🍵 Tác giả: Duy Thùng 🍵 Thể loại: Tình trai, cổ đại, trâu già thích gặm cỏ non, trẻ con thích chơi đồ cổ. 🍵 Ngày đào: 22h18 – 12/01/2023 🍵 Tình trạng: Đang viết 🚨Tên khác: – Chủ quán Vịnh Xuân vô cùng xinh đẹp. – Trong quán trà có một lão hồ ly. Mọi chi tiết cập nhật tại page Dạ Tước x Duy Thùng Giới thiệu: Trong quán trà cũ có một lão hồ ly tuổi đã cao, y mang tà bệnh và cả tâm bệnh. Nhiều năm quẩn quanh trong một thị trấn nhỏ đông người, y buông xuôi giấc mơ, chấp nhận hiện thực mình không còn nhiều thời gian nữa. Ấy vậy mà vào một chiều nọ, nắng như hun như đốt, bên ngoài ô cửa sổ xuất hiện một chàng trai nước da màu đồng, cậu chăm chú nhìn y cho đến khi nắng ngả về chiều. (Cái khúc này là lúc đi pr truyện buộc phải có nên tui mới viết á, chứ đời mà lười ghê…) 🍵 Đôi lời từ tác giả: – Mọi chi tiết trong truyện đều là hư cấu, được viết theo trí tưởng tượng của tác giả, mọi sự trùng hợp đều là ngẫu nhiên. Một vài chi tiết không thật sự sát với đời sống, kiến thức về trà đạo tham khảo tại Google chỉ mang tính tương đối, đọc truyện giải trí vui lòng không xuyên tạc nội dung truyện. – Những gì tôi có đều đổ vào đây, vậy nên tôi sẽ lắng nghe mọi ý kiến, hy vọng mọi người góp ý để tui có thể hoàn thiện hơn. – Ở bộ này mình đã mắc một lỗi rất lớn đó là viết lê thê, nhưng mình đã cải thiện hơn qua từng chương hy vọng khi bạn vào tới đây rồi có thể cùng mình đi tìm kết thúc cho “Nốt ruồi son”
Cố Trạch Dương vội lắc đầu: “Không, em muốn mời ông chủ về nhà một chuyến.” Thấy đôi mày liễu từ từ nhăn lại, cậu giải thích thêm: “Em có cách chữa bệnh cho ông chủ rồi, còn nước còn tát, dù là giá nào em cũng sẽ trả.” Áp tay Mộc Huyền lên lồng ngực mình, để y cảm nhận thật rõ sự rộn rã của cậu khi đứng trước mặt y. Nó mạnh mẽ như tiếng trống sa trường, dồn dập như thanh âm pháo tết. Đúng! Nơi ấy chỉ vì ông chủ mà thổn thức đêm ngày. “Kể cả khi… em phải mất đi trái tim này.” Khuôn miệng nhạt màu của lão hồ ly hé mở nhưng chẳng tài nào bật được thành tiếng. Tại sao nhỉ? Mộc Huyền đã sống rất lâu, trải qua vô vàn tình huống trong cuộc đời, nhưng giờ phút này y lại chẳng thể tìm ra cho mình một câu nói ngạo nghễ như thuở niên thiếu hay nét lãnh đạm như lúc thưởng trà bên ô cửa sổ. “Tại sao?” Từ khóe mắt hồ ly, hai viên ngọc trong suốt trượt xuống gò má vương màu đỏ hồng. Cố Trạch Dương quỳ gối xuống đất, đầu cậu ngước lên nhìn ông chủ giống như trong vô vàn viễn cảnh trước đây. Bông hoa lê mà Trạch Dương chẳng tài nào chạm tới đã chịu ngả mình để cậu có thể chiêm ngưỡng sự tinh khiết của nó, và nghiễm nhiên chàng trai nước da màu đồng cũng phải dùng tất cả những gì mình có để nâng niu nhành hoa ấy. “Ông chủ biết không, người chính là báu vật nửa đời sau của em. Nhưng em hiểu, mình chỉ là lãng khách bước vào Vịnh Xuân uống một tách trà rồi lại nhanh chóng rời đi.” Mộc Huyền đã sống hơn tám mươi năm và còn có thể thọ thêm ba thêm bốn lần cái tám mươi năm ấy nữa. Nhưng Trạch Dương thì khác, khi trên môi lão hồ ly vẫn vương màu son đỏ chói, mái đầu xanh đã phủ kín sương mờ. Một lần nữa Trạch Dương vươn tay chạm đến gương mặt thẫn thờ của Mộc Huyền, ngón cái lăn đi vết nước vừa chảy xuống từ đôi đồng tử sâu hun hút. “Xin người…” Trạch Dương nhăn mày, nở một nụ cười chua xót: “Xin ông chủ cho em một cơ hội, để tỏ tường lòng mình.”