Tiếp tục với
Hoá ra vẫn có người đứng đợi tôi ở mùa hè năm đó
0 0 0 0 0 3
Hoá ra vẫn có người đứng đợi tôi ở mùa hè năm đó - Mèo yêu cá 3 Truyện dài - Đang sáng tác
meo_yeu_ca

"Tình yêu của chúng ta giống như pháo hoa – rực rỡ đến mức khiến người ta quên cả bầu trời đêm, nhưng cũng vụt tắt nhanh đến mức chẳng kịp nói lời tạm biệt." Tôi năm 16 tuổi từ 'Thành phố hoa phượng đỏ' chuyển về 'Nơi thủ đô tấp nập, phồn hoa', một nơi xa lạ không có người thân, chỉ có những người xa lạ. Ở đây tôi đã gặp được cậu- một người con trai như mặt trời con sưởi ấm cuộc sống đầy sự tẻ nhạt của tôi... Mỗi ngày cậu đều đợi tôi dưới gốc bàng để cùng đạp xe đi học... Mỗi tuần cậu đều cùng tôi đi thư viện học bài... Mỗi năm đều cùng tôi coi Táo quân và chở tôi đi coi pháo hoa lúc giao thừa... Tình yêu của họ bắt đầu một cách lặng lẽ, như cách mùa xuân chạm khẽ vào cánh hoa vừa hé nở. Không ồn ào, không vội vã, chỉ là những cái nhìn bối rối sau mỗi tiết học, những lần đứng chờ nhau dưới mái hiên ngày mưa, hay chỉ với một câu nói: "Lên xe đi, tao chở mày về." mà cũng đủ khiến cho trái tim xao động. Họ yêu nhau bằng tất cả sự trong trẻo của tuổi mười sáu, mười bảy, tưởng rằng chỉ cần ở bên nhau là đủ. Nhưng rồi khi trưởng thành đến gõ cửa, họ buộc phải lựa chọn. Không có giận hờn, cũng chẳng có níu kéo, họ rời xa nhau trong lặng im, như hai đường thẳng từng song song rồi đột ngột rẽ hướng. Tình yêu ấy – ngắn ngủi, mong manh – nhưng mãi là một phần ký ức mà mỗi lần nghĩ đến, lòng lại mềm đi vì tiếc nuối. Giá như thời gian luôn dừng ở lại độ tuổi năm cấp 3 ấy thì thật tốt, phải không...