Tiếp tục với
Đạp tuyết tầm mai
2 0 0 1 0 0 2
Đạp tuyết tầm mai - TrinaJane 44 Truyện ngắn - hết
trinajane

Hồng mai bung cánh nở trong tuyết trắng là tấm chân tình của ta dành cho chàng. Nắm tay chàng khi tuổi còn trẻ, nguyện cùng chàng đi đến cuối cùng. Nhân sinh như mộng, nhân gian náo nhiệt, đời này ta chỉ muốn bên chàng. Trong lòng ta có chàng, trong lòng chàng có ta, chỉ vậy thôi, vẹn một kiếp người. Chỉ vậy thôi, kiếp này của ta không uổng phí.

_ Lý mỗ trước nay chưa từng tham giàu chê nghèo. Nên khi khuê nữ thưa chuyện, ta cũng không có ý phản đối. Nhi nữ của ta từ nhỏ đã có chính kiến, ta tin vào mắt nhìn người của nó. _ Tạ đại nhân!- Ngồi bên cạnh, Quách sư gia mới thả lỏng đôi chút. _ Khoan đã!- Vừa nói, Lý Thái phó vừa đưa tay ra hiệu.- Ta vẫn còn chưa nói hết! Tuy rằng ta không phản đối mối lương duyên này, nhưng muốn lấy được nhi nữ nhà ta cũng không phải chuyện dễ dàng. Lý Thái phó vừa nói ra lời này, gian nhà nhỏ lại lần nữa rơi vào trầm mặc. Nhưng Quách sư gia lúc này đã bình tĩnh trở lại nên nhanh chóng hỏi lại một câu: _ Vậy không biết ý của Lý đại nhân như thế nào? _ Yêu cầu của ta không tính là cao. Lý mỗ được biết lệnh lang một lòng tu chí lập công danh, mà bản thân công tử đã thi qua hai kỳ thi Hương và Hội. Năm sau, triều đình tổ chức thi Đình, chỉ cần con trai ông đỗ Đình nguyên, ta sẽ gả Tuyết Mai, xem như là song hỷ lâm môn.

_ Hạ Diệp! Đây là chuyện giữa Trẫm và huynh, những người khác không liên quan. Mau thả nàng ấy và Tuyết Mai ra. _ Không liên quan? Ta nói cho ngươi biết, Xuân Huy, tất cả những người có liên quan tới ngươi đều liên quan tới chuyện này.- Nói đoạn, Hạ Diệp hết quay sang nhìn Tuyết Mai lại quay sang nhìn Lan Ngọc trong tay.- Một bên thanh cao kiêu ngạo như mai, một bên nhẹ nhàng tao nhã như lan. Ngươi nói xem, nếu ta ném bọn chúng từ đây xuống, ngươi cảm thấy thế nào? Chuyện này đã càng lúc càng vượt xa sự nhẫn nhịn của Xuân Huy. Chàng toan đưa mắt nhìn về phía cung thủ phía sau ra hiệu, nhưng chưa kịp hành động, Tuyết Mai một tay giữ bụng, một tay cầm lấy một thanh loan đao nằm bơ vơ giữa sàn, bò tới đâm vào cẳng của Hạ Diệp một cái. Hạ Diệp không phòng bị chỉ có thể kêu lên một tiếng rồi buông Lan Ngọc ra. Nhanh như cắt, trước khi hắn kịp có hành động tiếp theo, Xuân Huy đã kề lưỡi kiếm vào cổ hắn. Quân lính lúc này nhận được lệnh của Hoàng thượng, lập tức chạy lên đài, bắt sống Hạ Diệp. Lúc này cơn đau dữ dội từ vết đâm dội lên khiến Tuyết Mai bất tỉnh nhân sự. _ Thái tử phi!- Lan Ngọc vội chạy về phía Tuyết Mai.- Thái tử phi! Tỷ tỉnh lại đi! _ Mau! Truyền Thái y!