Tiếp tục với
Sự Xáo Động Trong Tâm Hồn
4 2 1 6 2 13 25
Sự Xáo Động Trong Tâm Hồn - Nam Á 651 Truyện dài - hết
NamA

Trích đoạn: "Mày vốn dĩ chẳng quan tâm ai, chỉ muốn ghi điểm trong mắt mọi người. Đối xử tốt với họ nhưng cũng thầm cười nhạo họ. Mày bảo tao đi tỏ tình với Thành, thế có nghĩ tới cảm giác của con Nhi chưa? Nó sẽ nghĩ thế nào? Bọn tao học cùng lớp, sau này nhìn mặt nhau kiểu gì? Rồi tình cảm giữa Thành và Nhi có bị rạn nứt vì việc ấy hay không?" "Việc tốt phải xuất phát từ tâm. Nếu bắt nguồn từ mục đích khác, không thật lòng đối xử tốt, chỉ muốn lợi dụng, muốn họ mang ơn, tung hô mình thì đó chính là kẻ khốn nạn. Buồn cười hơn cả là mày còn chẳng nhận ra vấn đề của bản thân." "Mày nghĩ tao gây chuyện với mày chỉ vì lý do đó thôi à? Vì mày! Chính bản thân mày nữa đấy!" Đôi lời tác giả: Truyện là sản phẩm trí tưởng tượng của tác giả, hãy đọc với tâm thế giải trí, không áp đặt vào hiện thực. Truyện lấy bối cảnh Việt, tuy nhiên chỉ nhắc qua một chút về tên thành phố, địa danh... các nhân vật và tình tiết đều không có thật. Một số chi tiết dựa trên sự kiện có thật và được tác giả thêm thắt sao cho phù hợp với tình tiết và mạch truyện, không có giá trị tham khảo, không nên xem xét đúng sai giữa truyện với hiện thực.

Dư ngồi góc nhà, ngẩn ngơ nhìn mây đen vần vũ kéo đến, những hạt mưa to bằng hạt ngọc rơi lộp bộp trên mảnh sân gạch đỏ trước nhà. Mưa ngày một nặng hạt, trắng xóa cả một vùng. Tiếng mái tôn đập bùm bụp tưởng chừng như sắp rơi xuống bởi cơn gió vừa càn quét qua đây. Sau tiếng sấm nổ vang trời, cả xóm mất điện, tiếng bà Thương chửi thề vang lên trên nhà. Bà ta đội nón, tính đi mua nến nhưng vừa dẫm chân tới bậc đá hoa thứ hai, do trơn trượt mà bà ta ngã "oạch" một cái, cả người nện mạnh xuống mặt sân. Cú ngã ấy khiến người đàn bà ngoài năm mươi chưa thể đứng dậy ngay được. Thấy Dư ngồi ở hiên nhà dửng dưng nhìn mình, cơn tức trong lòng như ngọn lửa thiêu đốt tâm trí, khiến bà Thương quên đi nỗi đau. Bà ta vùng dậy, bước phăng phăng về phía Dư mà đánh tới tấp. "Đúng là cái đồ không cha không mẹ dạy dỗ. Mày nhìn thấy bà già ngã mà không biết ra đỡ hả? Loại như mày có nhét lại vào bụng cũng đéo trở thành người tử tế được. Đáng lẽ cái Ly không nên sinh mày ra mới phải! Uổng công tao trông nom mày từ bé tới giờ. Cái loại vô ơn! Rồi tao sẽ cho cả nhà mày đẹp mặt!"