Tiếp tục với
Vết cắt...
0 0 0 0 0 0 1
Vết cắt... - N2 7 Truyện ngắn - hết
n2

Vết cắt trên cổ tay bố... Vết cắt trên đuôi mắt (con) sẽ để lại sẹo cả đời! Chuyện xảy ra đơn giản chỉ vì "rượu"? Còn những ẩn số về những tệ nạn khiến cho mái ấm nhỏ bé ấy gặp chuyện? Mời các bạn đón đọc tác phẩm "Vết cắt..." để hiểu rõ hơn khi tốc độ đô thị hóa ngày một gia tăng.

Cái tên cứ như nói rõ bản chất nghi thần nghi quỷ của lão vậy. Lão Nghi ghen tuông nghi ngờ vợ ngoại tình. Lão có cảm tưởng đi đâu cũng bị người ta ám chỉ, nói bóng nói gió rằng: Vợ lão ngoại tình. Đúng là vợ lão đi làm ở công ty giày da mà suốt ngày đi sớm về muộn, có khi đúng kiểu tằng tịu rồi. Ấy thế nhưng lão chẳng bao giờ kiểm điểm lại bản thân vốn là thằng đàn ông, đáng ra phải là trụ cột chính trong nhà mà suốt ngày đi nhậu nhẹt. Cả cái làng này nhà nào cứ có đám gì thì chắc chắn không thiếu sự có mặt của lão. Từ ngày bán ruộng, lão càng đổ đốn ra thế, toàn đi ngồi lê mách lẻo rượu chè ngoài quán nước đầu ngõ, thấy nhà nào có tụ tập là lại sà tới. Lão cứ ngồi ngoài đấy, gặp anh em thì nhậu cùng, không thì ngồi một mình hóng chuyện thiên hạ. Hôm nay cũng vậy, lão ngồi ngoài quán nước nhâm nhi ngụm rượu cùng vài củ lạc luộc chờ vợ về. Vợ lão đẹp người có tiếng trong làng, hay phải tăng ca. Trước lão còn thỉnh thoảng về sớm đôi chút lo cơm lo nước. Giờ thì ngồi tịt ngoài này, đợi áng chừng xong xuôi cơm nước ở nhà rồi lão mới đứng dậy. Giọng bà Líu chủ quán nước cứ văng vẳng trong tâm trí lão suốt.

Phải đến tối mịt vợ lão Nghi mới về, trên tay còn cầm theo ít đậu phụ cùng mấy quả cà chua. Cả người bà lộ vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt bà vẫn sáng như vì sao cùng gương mặt trái xoan lộ rõ hình ảnh người đàn bà thôn quê phúc hậu. Bữa ăn đạm bạc được bày ra. Lão Nghi lại kêu ca. - Ông muốn có thức ăn ngon thì lần sau chịu khó đi chợ sớm với ít mua rượu lại, để dành tiền mua thức ăn. Nghị thầm đồng ý với mẹ, bố cũng biết thừa nhà không có thức ăn, không đi chợ chờ mẹ về thì chợ làm gì còn nhiều đồ nữa đâu mà mua. - A, mày cậy kiếm được vài đồng bắt đầu lên mặt hả? - Lão Nghi buông tay đập mạnh đôi đũa xuống bàn gỗ. - Ruộng bố mẹ tao để lại bán được không phải ít. - Thế ông không tính, tự nhiên cái nhà này dựng được lên hả?