Tiếp tục với
Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"
0 0 0 2 0 12
Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta" - Yên Hoa 37 Truyện dài - Đang sáng tác
am_yenhoa

Hành trình trưởng thành của những đứa trẻ. Hai con người xa lạ được gắn kết bằng vô số mảnh vụn hồi ức xuất hiện trong những giấc mơ. Quá khứ và hiện tại buộc chặt bởi sợi dây định mệnh. Liệu họ có thể giúp nhau chữa lành những vết thương đã khắc sâu trong tâm hồn, bên nhau sống cả đời an yên, hạnh phúc? Hay lại một lần nữa đánh mất nhau bởi sự sắp đặt của thần linh? Lịch đăng (tạm thời): 3 chương/1 tuần Vài lời của Yên Hoa: Đây là bộ truyện đầu tay của mình, có gì mọi người hoan hỷ bỏ qua, nhẹ nhàng góp ý với mình để mình sửa nha.

Thẻ: HE

Tôi là Trần Quân Phương, một học sinh của trường T. Tôi sống cùng bố, một người nghiện rượu có tính khí nóng nảy, thích dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống. Tôi còn có một người mẹ rất xinh đẹp và dịu dàng, ngặt một nỗi bà ấy thường không ở nhà vì phải đi xa để làm việc. Kể từ khi tôi vào cấp 2, mẹ tôi nhận được công việc làm vú nuôi và giúp việc nhà cho một gia đình giàu có ở trung tâm thành phố. Vì tính chất công việc, mẹ bắt buộc phải ở lại nhà chủ, không thể ở cùng tôi. Tôi chỉ có thể gặp mẹ vào ngày chủ nhật cuối cùng của tháng. Mỗi lần mẹ về, tôi vui lắm, cả ngày chỉ muốn ở bên mẹ không rời. Nhưng, bố tôi lại không thấy như vậy. Ngày mẹ về, ông ta uống say hơn mọi ngày. Ngày mẹ về, ông ta chào đón bà bằng những lời chì chiết và chửi rủa. Ngày mẹ về, ông ta đánh bà bằng chiếc nịt da cũ mèm đeo ở thắt lưng. Ngày mẹ về, căn nhà tôi chỉ toàn tiếng mắng nhiếc và khóc than. Bạo lực và tiếng van nài thường xuyên xuất hiện trong ngôi nhà cũ kĩ này, thường xuyên đến mức như thể là một điều hiển nhiên. Có lẽ vì không chịu được cuộc sống khốn khổ này, mẹ tôi mới phải đi làm xa, rời bỏ căn nhà của bố tôi hòng thoát khỏi "nanh vuốt" của ông ta. Nhưng còn tôi thì sao? Sao mẹ lại bỏ tôi lại chứ?