Tiếp tục với
Khi Bóng Tối Không Còn Là Thứ Ta Trốn Chạy
0 0 0 0 0 1
Khi Bóng Tối Không Còn Là Thứ Ta Trốn Chạy - Thỏ trắng 1 Tản văn - hết
mary

Trong cuộc sống đầy những vội vã và đòi hỏi, đôi khi chúng ta cảm thấy lạc lõng và cô đơn ngay trong chính tâm hồn mình. Chúng ta được dạy phải luôn mạnh mẽ, tích cực và hướng về ánh sáng, nhưng ít ai chỉ cho ta cách đối diện với những khoảnh khắc yếu đuối, những đêm không muốn bật đèn, nơi bóng tối bao trùm. Chuỗi những dòng tự sự này là một hành trình sâu lắng vào nội tâm, khám phá những góc khuất mà chúng ta thường né tránh - "bóng tối" bên trong mỗi người. Không phải là bóng tối của sự dữ, của nỗi sợ hãi, mà là bóng tối của những tổn thương, những nỗi buồn, những phần "chưa lành" mà chúng ta cố gắng che giấu dưới ánh sáng của cuộc sống thường nhật. Từ những đêm không muốn bật đèn, nơi bóng tối mang đến sự dịu dàng và chấp nhận, chúng ta dần nhận ra rằng bóng tối không phải lúc nào cũng đáng sợ. Nó có thể là nơi ta trút bỏ những lớp mặt nạ, đối diện với bản ngã nguyên sơ nhất. Nó có thể không chữa lành, nhưng lại mở ra cánh cửa để ta bắt đầu quá trình đó. Hành trình này dẫn ta qua những khám phá về sự chấp nhận bản thân, về việc ngừng chiến đấu với những phần "tối" trong mình, và cuối cùng là học cách đi cùng nó. Đó là hành trình tha thứ cho chính mình, không phải vì những lỗi lầm cụ thể, mà vì những lần ta đã đánh rơi một phần bản thân trên con đường trưởng thành. Cuối cùng, chúng ta nhận ra rằng chữa lành không phải là xóa bỏ bóng tối, mà là học cách bước đi cùng nó trong ánh sáng mờ, chấp nhận sự "nguyên vẹn" bao gồm cả những vết nứt đã trở nên lấp lánh. Đây là câu chuyện về việc tìm thấy sự bình yên và lòng trắc ẩn cho chính mình, ngay cả trong những đêm đen tối nhất.

Thẻ:

khoảng trống tâm lý , đời sống , tích cực khoảng trống