Tiếp tục với
Ngoạn Thiềm công chúa
0 0 0 2 8 1
Ngoạn Thiềm công chúa - Tiểu Thọ Tử 85 Truyện ngắn - hết
tieuthotu

Sử viết: "Nguyễn Nộn là sứ quân làm phản lúc nhà Trần mới lập. Ngoạn Thiềm công chúa được Thái sư Trần Thủ Độ ban cho Nguyễn Nộn, muốn dùng nàng làm nội gián để thăm dò tin tức. Biết Thủ Độ muốn dùng công chúa để lung lạc mình, Nguyễn Nộn đã giam cầm công chúa ở yên một chỗ. Vì thế mà công chúa không thể báo được tin gì cho triều đình, nhưng nàng vẫn có cách khiến cho Nguyễn Nộn ham chơi buông thả, không bao lâu thì qua đời." Nhà Trần chỉ cần dùng mỹ nhân kế đã có thể dẹp yên loạn lạc! Liệu sự thật chỉ đơn giản như vậy...

Không giống như bọn họ tiên liệu, lúc Minh Nguyệt vừa trở về vương phủ, Nguyễn Nộn đã lập tức sai người bắt lấy nàng. Một lần nữa Minh Nguyệt bị giam vào ngục tối. Nhưng lần này thì khác, hai tay của nàng đã bị xích lại, có muốn dùng đến phi đao cũng không thể. Cánh cửa ngục lúc này lại được mở ra, dường như có ai đó đến thăm nàng. Nhưng lần này không khó khăn như lúc Hạ Âu đến, người ở đó bước vào bên trong rất thuận lợi. Nhìn thấy nàng ta đứng trước mặt mình, Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây?” Mỹ nhân ở đó lộ nét cười ở đuôi mắt: “Thân phận của cô đã bị vạch trần, ta không có lý do gì để tiếp tục ở lại cung Quảng Hàn cả! Xiêm y của công chúa này, ta mặc đến phát chán rồi!” Nhìn thấy thần tình của nàng ta kỳ lạ, Minh Nguyệt liền nghi hoặc nói: “Lẽ nào cô chính là người đã khai mọi chuyện cho Nguyễn Nộn biết?” Mỹ nhân ở đó không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn vào vô định: “Cô vẫn còn nhớ tên thật của ta chứ? Ta họ Mao, tên là Ngọc Cầm, nhưng đã lâu lắm rồi không có ai gọi ta bằng cái tên này. Một cái tên vốn dĩ thân thuộc, không ngờ cũng có lúc trở nên xa lạ!” Ngọc Cầm nói đến đây thì lặng lẽ đưa tay lên búi tóc của mình, nơi đang cài một ngọn cỏ lau trắng muốt: "Bởi vì phải đóng giả cô, cho nên ta phải học cách quên đi tên thật của mình. Sống bao năm trong cung Quảng Hàn, ta thực sự rất sợ một ngày nào đó chính bản thân sẽ quên đi cái tên này, cho nên lúc nào bên cạnh ta cũng có đàn ngọc và cỏ lau. Bởi “Ngọc Cầm” chính là đàn ngọc, còn chữ “Mao” thì chính là cỏ lau!" Minh Nguyệt dần ngộ ra: “Bởi vì bị nhốt trong chiếc lồng chim đó quá lâu, cho nên cô đã oán hận ta?” Ngọc Cầm nghiến răng nói: “Không phải! Cho dù mấy năm qua bị cô cướp lấy tự do, ta cũng chưa bao giờ oán hận cô! Nhưng mà cô đã ép ta! Đến hy vọng cuối cùng của ta là được Đoàn Văn giải cứu, cô cũng tham lam cướp lấy!” Minh Nguyệt thắc mắc: “Đoàn Văn ư? Cô và hắn có liên hệ gì?” Ngọc Cầm thẫn thờ nói: “Ta là người cùng Đoàn Văn lớn lên từ nhỏ. Chúng ta đã cùng nhau trải qua quãng thời gian tươi đẹp, cho đến khi gia đình của anh ấy trải qua biến cố. Nhìn thấy Đoàn Văn đau khổ khi cả nhà bị giết, ta đã quyết tâm phải cùng anh ấy trả được thù. Đó là lý do tại sao ta trà trộn làm thị tỳ của cô, chờ cơ hội ám sát bọn tông thất nhà Trần. Bởi vì việc Nguyễn Nộn giết chết cha của Đoàn Văn, đứng đằng sau bày kế chính là bọn họ!” Buông nhẹ mi mắt, Ngọc Cầm chầm chậm nói tiếp: “Nhưng mà không ngờ ta lại là người được chọn giả mạo cô để gả cho Nguyễn Nộn. Mấy năm qua bị cầm tù ở cung Quảng Hàn, ta chỉ mong một ngày nào đó Đoàn Văn sẽ có thể thuận lợi ám sát Nguyễn Nộn, sau đó sẽ cứu ta ra khỏi chiếc lồng chim đó. Nhưng mà…” “Rít” một tiếng, có một thanh phi đao găm vào chân Ngọc Cầm. Kẻ phóng đao chính là Nguyễn Nộn. “Nhưng mà hắn đã mộng tưởng! Thì ra cho dù ngươi không phải Ngoạn Thiềm, bản thân cũng là một kẻ đáng chết!” Ngọc Cầm ngã uỵch xuống đất, nhìn Nguyễn Nộn đằng đằng sát khí tiến đến trước mặt mình thì hoảng hốt lùi lại phía sau, cho đến khi tấm lưng đã bị song sắt làm buốt lạnh. Mi mắt không ngừng lay động, Ngọc Cầm chợt nghĩ ra một đường sống: “Đại vương! Xin ngài hãy tha cho cái mạng quèn của tiện nữ!” Nguyễn Nộn thản nhiên nói: “Chẳng phải ngươi đã quyết cùng tình lang của mình trả thù ư? Nếu như ta không giết ngươi, chẳng lẽ lại đứng yên chờ ngươi giết ta?” “Chỉ cần được ngài tha mạng, tiện nữ sẽ có cách dụ Đoàn Văn đến đây!” Minh Nguyệt không ngờ Ngọc Cầm lại nói ra câu này, theo đó mà cảm thấy kinh tởm: “Tiện nhân!” Ngọc Cầm bị nàng mắng câu này, chỉ lặng lẽ cười khẩy: “Dù cho ta có vì hắn hy sinh nhiều đến thế, hắn cũng dễ dàng có tình ý với ngươi! Bị giam cầm mấy năm qua trong cung Quảng Hàn, ta đã biết cuộc sống tự do này đáng giá như thế nào. Đã tới lúc ta phải sống cho chính bản thân mình!” Nguyễn Nộn nghe đến đây thì có chút đắc ý: “Thú vị đấy! Vậy thì hãy nói thử xem, ngươi có cách nào dụ Đoàn Văn đến đây?”