Tiếp tục với
Cùng Chìm Vào Cơn Mê
0 0 0 0 0 1
Cùng Chìm Vào Cơn Mê - Cẩm Thi Truyện dài - Đang sáng tác
camthi

Văn án: “Nếu em lại ngủ thêm 1000 năm nữa thì liệu anh có nhớ đến em không?” “Không đâu, anh sẽ không nhớ em. Vì lúc đó anh đã chìm vào giấc ngủ cùng em.” Một người đàn ông phải yêu cô đến mức nào mới có thể lấy tim của mình cho cô. Vì để cô không bao giờ rời xa anh nữa một trái tim của anh đã nằm trong cơ thể của cô. Hai người cùng một nhịp đập của trái tim, từ nay họ không thể tách rời nhau. Vì vậy những con người có năng lực yếu hay không có sức chiến đấu đều sẽ bị biến thành nô lệ. Chỉ người có năng lực mới có thể sống tốt thì Bạch Mỹ người ngủ 1000 năm qua sẽ làm sao để sinh tồn. Bạch Mỹ nhị tiểu thư nhà họ Bạch gia tộc giàu có bậc nhất Hải thành. Là cô công chúa được cả gia tộc nâng niu. Được anh cả bảo vệ, có bố mẹ thương yêu ông bà yêu mến. Ngoại hình xinh đẹp tính tình được sủng mà sinh kiêu. Còn có một hôn phu là La Trì đại thiếu gia nhà họ La một trong những tập đoàn đoàn lớn nhất Châu Á. Cô là một người hạnh phúc đến nỗi ai cũng hâm mộ ao ước được như cô. Ở Hải thành nếu gặp một người trên đường hỏi họ muốn trở thành ai nhất chắc chắc câu trả lời là được giống như nhị tiểu thư nhà họ Bạch. Nhưng nhân sinh luôn thay đổi, năm cô 22 tuổi đột nhiên bị mất mạng do bị tai nạn giao thông. Công chúa của gia đình họ Bạch qua đời cả gia tộc đau buồn, bố mẹ biết tin liền ngất đi, Bà nội không chịu nổi được cú sốc mà qua đời. Đại thiếu gia nhà họ Bạch vì thương tiếc em gái mà chỉ sau một đêm tóc liền trắng cả đầu. Vị hôn phu La Trì một chàng thiếu gia cao ngạo mạnh mẽ lại gục ngã khi biết tin đã khóc trước thi thể của cô. Vì không thể chấp nhận sự qua đời của Bạch Mỹ bọn họ quyết định mở một viện nghiên cứu ướp đông xác nhằm bảo vệ thi thể cô. Mong rằng sau này khi khoa học tiến bộ hơn cô có thể hồi sinh. Và điều bất ngờ đã đến sau 1000 năm ngủ đông cô đã được hồi sinh nhưng thế giới bây giờ đã thay đổi. Cố Sầm đại tướng là đại thiếu gia của nhà họ Cố có thế lực mạnh ở Hải Quốc, Cố Sầm có sức mạnh siêu nhiên khi mang dòng máu của mẹ là tiểu thư của tộc Vũ một gia tộc có đôi cánh ảo ảnh và bố là Cố Hải người có năng lực chiến đấu cực mạnh, tàn bạo khát máu. Cố Sầm thích nhất là máy bay chiến đấu S của mình và luôn lãnh cảm với mọi thứ kể cả chuyện tình cảm. Vì vậy khi có một người phụ nữ kiêu căng đặc biệt lại hay đóng kịch, sức chiến đấu lại bằng không. Nhưng khi nhìn cô đang bị thương nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, lại làm tim anh mềm đi. Nam chính đại tướng nghiêm khắc, lạnh lùng có siêu năng lực VS Nữ chính là tiểu thư kiêu căng xinh đẹp thông minh.

Công chúa nhà họ Bạch Vào một buổi sớm mai đầy nắng, trong biệt thự cao cấp thông qua cửa kính thủy tinh, trên tầng cao của căn biệt thự. Có một cô gái xinh đẹp đang ngủ trên một chiếc giường êm ái, trong một căn phòng sa hoa cao cấp. Trong phòng ăn rộng lớn nhà họ Bạch, mọi người đang dùng bữa. Người đàn ông mặc bộ đồ vest màu nâu cao cấp, trên mặt toát lên thần thái nghiêm nghị. Bạch Hải nhìn chiếc ghế trống bên cạnh liền nhìn người hầu, giọng nói hơi lạnh hỏi: “Nhị tiểu thư còn chưa dậy sao, bữa sáng ăn trễ không tốt.” Người hầu liền cúi đầu trả lời: “Nhị tiểu thư hôm qua về rất khuya nên đã dặn dò không được đánh thức tiểu thư.” Nghe vậy Bạch Hải chỉ đành cưng chiều cô em gái này trước khi đi làm dặn người hầu đem bữa sáng lên phòng cho tiểu thư. Ba mẹ nhà họ Bạch thường xuyên đi du lịch để lại cô em gái này cho anh thường xuyên chăm sóc, nên đã bị chiều hư. Buổi trưa trong văn phòng cao nhất của cao ốc Bạch thị. Bạch Hải đang chuyên tâm phê duyệt đề án thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Không cần suy nghĩ cũng đoán ra được người có thể vào mà không gõ cửa không ai khác chính là Bạch Mỹ. Cô nàng mặc chiếc váy xẻ đùi phối với chiếc áo sơ mi cao cấp của Dior chân dẫm lên đôi giày cao gót màu đỏ. Xinh đẹp lại tràn đầy sức sống. Đến gần anh giọng điệu nũng nịu nói: "Anh hai à! Tới giờ trưa rồi anh còn không đi ăn, hôm nay em gái mời anh ăn một bữa được không?” Đôi mắt còn chớp chớp tỏ vẻ lấy lòng. Nhìn cô như vậy Bạch Hải lấy tay véo má cô nói: “Anh còn không hiểu tính em sao mỗi lần gọi anh cả lại muốn xin cái gì đây!” “Đúng là anh trai em, thật ra nhóm bạn cũ hồi sinh viên tụi em tính họp mặt mà đã lâu không gặp nhau nên tính đi du lịch vài hôm. Trùng hợp là anh mới mua hòn đảo ở châu âu sao. Em tính mời bọn họ đến đó chơi anh thấy được không?” Nói xong còn lay nhẹ tay anh nũng nịu. “Bạn cũ gồm có ai?” “Thì có Trân Trân, Tần Hạ, Trúc Anh.” Những cô gái này anh cũng đã từng gặp qua và điều tra rất kỹ. Nên đã đồng ý, còn gọi cho người chuẩn bị tốt cho bọn họ vui chơi. Trên hòn đảo biệt lập xung quanh là biển. Trong một biệt thự cao cấp, các cô gái đang vui chơi bên cạnh bể bơi. Bạch Mỹ mặc trên người một bộ đồ bơi gợi cảm, nằm trên ghế phơi nắng. Một người hầu gái bưng ly nước cam để trên bàn cung kính nói: “Mời tiểu thư dùng nước.” Bạch Mỹ nhìn những cô bạn của mình đang vui chơi dưới nước liền nói. “Tối nay khách sạn của anh trai tớ mở tiệc các cậu có muốn đi không?” Bọn họ đều có gia cảnh bình thường chưa bao giờ đến bữa tiệc như vậy nên rất có hứng thú liền muốn đi. Sau khi trang điểm và thay lễ phục bọn họ lên một chiếc xe BMW cao cấp. Khi bước vào sảnh khách sạn, quản lý liền nồng nhiệt tiếp đón bọn họ. Bạch Mỹ chẳng thèm liếc nhìn anh ta nói: “Đây là các bạn của tôi nhớ đón tiếp bọn họ chu đáo.” Rồi cô quay sang nhìn mấy cô nàng nói: “Các cậu cứ vui chơi thoải mái, mình đi chào anh Bạch Hải một tiếng.” Trân Trân nhìn cô đáp: “Vậy bọn tớ đi trước đợi lát nữa chúng ta gặp lại!” Bạch Mỹ đi lên tầng cao nhất của khách sạn, có người đưa cô đến một căn phòng. Khi mở cửa căn phòng ra xung quanh là một mảnh đen tối. Bạch Mỹ bước vào, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ. “Sao lại là anh, anh Bạch Hải đâu?” Người đàn ông quay ra nhìn cô giọng nói trầm, hơi khàn vang lên: “Là anh nhờ anh ấy sắp xếp, em muốn tránh mặt anh đến khi nào. Hôm đó chỉ là hiểu lầm, anh không hề có liên hệ gì với cô ta.” Bạch Mỹ lạnh nhạt trả lời: “Tôi không quan tâm anh có liên hệ với ai. Chúng ta quen nhau cũng chỉ vì lợi ích của hai bên gia tộc, anh đừng nên có tình cảm với tôi.” Nói rồi xoay người bỏ đi. Giọng nói của người đàn ông vang lên: “Em đúng là kiêu ngạo, không thể cho anh một chút mặt mũi sao. Nhưng thật kỳ lạ, anh vậy mà thật thích em. À không phải là thích, mà là yêu mới phải.” Giọng nói thì thầm như vang vọng trong căn phòng trống rỗng nghe có chút u buồn. La Trì vẫn nhớ như in khoảnh khắc lần đầu gặp cô, một người phụ nữ kiêu ngạo. Câu đầu tiên cô nói với anh là: “Anh là vị hôn phu tương lai của tôi đúng không? Chúng ta cùng nói rõ đi ý kiến của hai bên đi.” La Trì nhìn người phụ nữ với mái tóc cuốn xoăn nhẹ, bồng bềnh. Ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt đen láy tràn đầy nhựa sống. Đôi môi đỏ mộng, mỗi khi nói chuyện lại rất kiều diễm. Giọng điệu của anh bình tĩnh mà nói: “Được thôi! Vậy mời cô nói trước.” Bạch Mỹ nhìn anh liền cảm thấy người đàn ông này không chỉ có vẻ ngoài hoàn mỹ, mà còn là một người rất thông minh. Cô liền nói: “Chúng ta sau khi kết hôn thì tôi muốn hai bên không xen vào cuộc sống của nhau. Anh có cuộc sống riêng của anh, tôi thì có của sống riêng của tôi. Còn nữa điều kiện tiên quyết là, anh không được có cảm giác với tôi.” La Trì ánh mắt nhìn cô nàng, lời nói không một chút do dự trước mặt. Trong lòng cảm thấy khó hiểu, dù sao anh cũng đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp. Bọn họ đều muốn lấy lòng anh, muốn chiếm được tình cảm của anh, nhưng người trước mặt này giống như thực sự chỉ xem đây là một cuộc giao dịch. La Trì là một người có lòng tự tôn rất cao vì thế anh liền lạnh giọng trả lời: “Được thôi! Tôi sẽ không bao giờ có tình cảm với cô đâu, nhưng cô có chắc là sẽ làm được không?” Bạch Mỹ cầm chiếc túi xách hàng hiệu của mình, giọng điệu như thường lệ mà nói: “Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không. Chuyện đã bàn xong, tôi đi trước.” Nói rồi cô giẫm trên đôi giày cao gót, bước chân thong thả mà rời đi. Khi xuống đại sảnh cô đi đến chỗ bàn tiệc ở đó Trân Trân, Tần Hạ, Trúc Anh đang ngồi đợi cô. Chợt có một người phụ nữ khoát tay một người đàn ông trung niên đi đến. Nhìn Trân Trân nói: “Ai dô! đây không phải là bạn học đại học Trân Trân đây sao, nhìn hiền lành như vậy thì ra cũng vớ được một đại gia để vào buổi tiệc này sao?” “Ai cho cô nói bậy.” Giọng nói lạnh lẽo của Bạch Mỹ như muốn nổi giận. Phỉ Trà nhìn cô gái đang nói rồi lại nhìn Trân Trân bên cạnh liền nghĩ là một hội chị em có chút nhan sắc kiếm một vị nào đó để dựa vào. Quay sang nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh là một ông chủ của trung tâm thương mại lớn cô ta mới quen rất có thế lực liền. Kiêu ngạo nhìn Bạch Mỹ nói: “Đúng là một nhóm người không biết thân không biết phận mà." Bạch Mỹ là một người được sủng mà sinh kiêu chưa ai dám chọc giận cô. Người trước mặt đúng là muốn chết mà. Cô vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh lạnh giọng nói: "Cô mới là không biết vị trí của mình ở đâu mà lớn giọng. Cô muốn giữ được mạng thì mau câm mồm mà biến đi." Phỉ Trà nghe cô nói vậy lại nhìn dáng vẻ tự tin của cô có hơi lo sợ nhưng vì sĩ diện liền mạnh miệng nói: "Tôi không đi thì cô làm gì được tôi." Bạch Mỹ chỉ cười khẩy một cái liền đưa tay ra hiệu. Quản lý thấy là cô gọi liền đi đến: "Nhị tiểu thư có gì phân phó." Bạch Mỹ nhìn hai người trước mặt chỉ vào họ nói: “Vứt bọn họ ra ngoài.” Liền sau đó một nhóm vệ sĩ liền tóm lấy họ kéo ra ngoài. Mọi người nhìn xung quanh liền biết đây là nhị tiểu thư nhà họ Bạch được sủng ái như thế nào. Vì vậy mọi việc làm của cô không ai dám có ý kiến gì.