Tiếp tục với
Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy! (Quyển cuối)
1 0 0 1 2 2 42
Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy! (Quyển cuối) - Lan Đình 138 Truyện dài - hết
landinh

"Anh yêu em! Từ những ngày xa xôi nơi biên giới tràn đầy hiểm nguy đến những tháng năm cô đơn nơi phồn hoa náo động, anh vẫn yêu em!" Một buổi sáng nào đó... - Phóng viên Sở à, hình như em đang dùng lạt mềm để buộc cho chặt thì phải? Trước bộ dạng gợi đòn này của anh, Sở Nhiên bình tĩnh đứng trước chiếc giường nhàu nát thản nhiên cài lại cúc áo. - Sếp Tần à, đừng kiêu ngạo như vậy! Chị đây chỉ là gặp dịp thì chơi thôi! Cặp đôi hình cảnh - phóng viên oan gia gặp lần nào đấu võ mồm lần đó. Số phận đưa đẩy họ cùng vướng vào một vụ án nguy hiểm, trải qua nhiều biến cố dẫn đến họ quay lưng về phía nhau. Nhiều năm sau gặp lại, lửa tình bùng cháy. Phần cuối của câu chuyện về Sếp Tần, độ dài 40 chương và 02 ngoại truyện. Mời các bạn ủng hộ!

"Hai người đã ở bên nhau", đây là cách nói giảm nói tránh của câu "Hai người đã ngoại tình cùng nhau" đó thôi. Trái với suy nghĩ của Trần Tư Thành, sau khi nghe câu hỏi quá trực tiếp này thì Tần Tranh lại không lảng tránh mà bình tĩnh gật đầu. - Ha! Trần Tư Thành không nhịn được bật lên một tiếng cười buồn bực, vẻ điềm nhiên dễ chịu thường trực trên khuôn mặt anh vỡ vụn. - Anh biết cô ấy có gia đình chứ? - Vừa mới biết. Thì đã sao? Tôi chính là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Tôi nghĩ chắc là anh cũng biết việc này rồi. Thái độ ngông nghênh và sự ấu trĩ trong câu nói của Tần Tranh chọc giận Trần Tư Thành, anh nhếch mép cười mỉa mai. - Tôi đã từng nghe qua rất nhiều về sự trơ trẽn của người thứ ba, không ngờ có ngày lại được đích thân trải nghiệm, sếp Tần đúng là đã cho tôi mở mang tầm mắt. Nhưng xin anh nhớ cho, dù có thế nào thì tên người đứng cạnh cô ấy trên tờ đăng ký kết hôn, người chết được nằm cạnh cô ấy là tôi, không phải anh! Từ thời khắc bước vào phòng ngủ chính, Trần Tư Thành đã dùng con mắt nghề nghiệp đánh giá một lần hoàn cảnh trong phòng, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã cảm thấy nặng đầu. Khắp nơi trong phòng đều là dấu vết sinh hoạt cá nhân của Sở Nhiên và một người nữa, quần áo và nội y của hai người để lẫn lộn trong ngăn tủ, chăn gối hỗn độn. Trong tủ đầu giường có một hộp áo mưa lớn đã dùng hơn một nửa, không muốn suy nghĩ nhiều cũng không được. Trần Tư Thành vừa nhìn đã biết những chiếc sừng của anh đã nhô cao chi chít tận mấy tấc rồi. - Sao chứ? Không thể đóng khung mình trong hình tượng người đàn ông điềm đạm ôn nhu thường trực nổi nữa rồi à? Thừa nhận đi, đây mới là con người thật của anh! Tần Tranh xoay ly rượu trên tay, dòng chất lỏng màu nâu nhạt sóng sánh trên thành ly thủy tinh phản chiếu ánh mắt lấp lóe đầy ranh mãnh của anh. Người đàn ông ba mươi tuổi lúc này lại như biến thành một thằng nhóc choai choai thấy hả hê vì chọc giận được tình địch của mình. Trần Tư Thành cũng không yếu thế, nở một nụ cười châm chọc. - Chẳng qua tôi thấy cũng không cần thiết phải làm ầm ĩ lên làm gì. Mấy ngày qua sống chung một nhà đã cho tôi nhận ra, cùng lắm thì Sở Nhiên cũng chỉ xem anh như bến đỗ qua đường thôi, thậm chí thái độ còn xa cách hơn cả người ngoài. Anh là gì chứ? Chỉ là đồ chơi qua đường lúc cô đơn trống vắng của cô ấy. Người đàn ông đầu tiên chưa hẳn đã được hạnh phúc với cô ấy đến cuối cùng đâu. Trần Tư Thành xoa xoa hai bàn tay vào nhau, lúc này Tần Tranh mới để ý đến chiếc nhẫn bạch kim mòn cũ mà anh ấy đeo ở ngón áp út của bàn tay trái. Trong lúc nhất thời anh cũng không nhớ được đã từng thấy Sở Nhiên đeo chiếc nhẫn nào tương tự hay chưa. Tần Tranh hớp một lúc nửa ly rượu, hy vọng chất lỏng cay đắng có thể hòa tan bớt sự chua xót trong lòng mình lúc này.

- Sao anh không kể cho em nghe chuyện Trình Nam đang quen với Tư Mỹ? Lần gặp ở bệnh viện ấy khiến em bất ngờ hết sức. Duyên phận thật là khéo đưa đẩy, rốt cuộc em lại có cơ hội trở thành chị dâu của anh ta. Thế mà còn không biết thân biết phận muốn tranh giành vị trí bố mẹ nuôi với chúng ta cơ đấy! Tần Tranh bật cười vì tính tình nhỏ nhen lúc này của cô, anh cầm lấy bàn tay nhỏ, hôn nhẹ lên đầu ngón tay hồng xinh xắn. - Có dịp nào đó về thành phố C chúng ta sẽ mời vợ chồng anh ta ăn cơm, sau đó... bắt Trình Nam bưng trà rót nước, cho em làm Chị Ba cho đã ghiền luôn. Chịu không? Nghĩ tới khuôn mặt kiêu căng của Trình Nam sẽ nhăn nhó như nuốt mật đắng khi phải gọi mình là chị dâu, Sở Nhiên cảm thấy rất hài lòng, xoay người lại hôn lên má anh rõ kêu. - Cảm ơn anh nè! - Cảm ơn suông thôi á? Giọng nói đã hơi khàn của Tần Tranh quanh quẩn bên tai cô, đốt lên ngọn lửa nóng của hai người. Suốt cuộc trò chuyện nãy giờ, Tần Tranh vẫn nằm tựa lưng lên đầu giường còn Sở Nhiên thì nằm lọt thỏm trên người anh. Mùi hương nữ tính quen thuộc quấn quít, cô gái mềm mại không xương lại cựa quậy trong lòng khiến lý trí của người bị treo bấy lâu nay như Tần Tranh căng như dây đàn sắp đứt. Anh dụi cả khuôn mặt lên hõm vai cô thở dốc, đôi môi không không thể khống chế bắt đầu đặt những nụ hôn nhẹ lên cổ cô. - Ưm... Tần Tranh. Sự va chạm quá đỗi dịu dàng và tha thiết này khiến Sở Nhiên bật lên một tiếng than nhẹ, cô nghiêng đầu dựa sát vào anh hơn. Việc mang thai khiến cho Sở Nhiên trở nên càng nhạy cảm hơn, lúc này cũng không muốn từ chối sự thân mật này của anh. Sau một lúc thì hai người đã chìm trong một nụ hôn sâu bất tận, môi lưỡi quấn quýt, cơ thể cong lên cọ xát vào nhau. Cách lớp vải vóc không tính là nhiều, Sở Nhiên nhận ra chỗ nào đó của anh đã căng phồng nóng bỏng. Chăn gối và quần áo nhàu nhĩ theo từng động tác càng lúc càng nồng nhiệt của hai người. Lúc Sở Nhiên tưởng chừng như anh sắp đi tới bước cuối cùng thì Tần Tranh đột nhiên rời khỏi ngực cô, vội vã xuống giường chạy vào phòng tắm. Tiếng sập cửa vang lên khiến Sở Nhiên lấy lại lý trí, cô ảo não đưa tay lên che mặt rồi nằm lăn xuống giường thở dốc. Xúc động là ma quỷ, cô không nên để ái tình dẫn lối, suýt nữa đã làm việc có hại. Nước chảy trong phòng tắm phải đến mười phút thì Tần Tranh mới bước ra ngoài. Lúc này Sở Nhiên đã nằm trên giường lơ mơ ngủ, nhìn thấy anh lại đưa tay muốn được ôm ấp. Tần Tranh cũng hết cách rồi, đột nhiên biết mình làm mẹ lại khiến cô biến mình thành một đứa trẻ thích làm nũng thế này. Anh cũng không thấy chán, ngược lại còn rất hưởng thụ cảm giác được nuông chiều cô. - Ôm thôi đấy. Anh không muốn vào nhà tắm một lần nữa đâu... Tần Tranh ngồi tựa lên một bên giường đặt cô nằm trên đùi mình, Sở Nhiên tựa đầu lên ngực anh dùng hai tay ôm lấy hông anh thở dài đầy thỏa mãn. Tần Tranh rủ rỉ vào tai cô khi thấy đôi tay mềm mại kia lại bắt đầu đưa tay luồn vào áo anh vần vò lớp cơ bụng săn chắc. Anh kéo chăn bó Sở Nhiên thành một con nhộng tằm mập mạp, hoàn toàn không để ý đến lời phản đối ngập chìm trong tiếng cười của cô. - Thật... thật ra thì, em... ha ha, có, có thể dùng tay giúp anh. Ha. Anh, thả... - Đừng hòng dụ dỗ anh nữa, em yên phận mà ngủ đi. Nhìn được, sờ được mà lại ăn không được, anh không muốn bị dày vò đâu. Với lại muốn cô ngủ sớm vì ngày mai còn có việc phải làm. Ban nãy bố anh đột nhiên gọi điện cho ba Sở, bảo là ngày mai muốn đến nhà thăm viếng. Anh gọi lại thì bố lại không nghe máy khiến cho lòng anh giờ bất an như kiến bò trên chảo nóng.