3.6.0
20:11:30 10/5/2024
Giữa tôi và cậu ấy vẫn luôn có một khoảng cách nhất định. Và người tạo ra khoảng cách ấy luôn là tôi, vô hình, và cậu ấy không thể biết. Từ khoảng cách giữa những bộ bàn ghế gỗ trong lớp học cho đến con đường về nhà đầy nắng. Tôi vẫn luôn cách xa cậu một khoảng vừa đủ. Sẽ cùng chạy phía sau nếu như cậu chạy, đi chậm nếu như cậu đi chậm và thậm chí cũng dừng lại nếu như cậu muốn nghỉ ngơi. Tôi luôn đứng phía sau cậu, đúng bằng khoảng cách ấy.
Thẻ: Cẩm Thương , thanh xuân