Tiếp tục với
Loạn Thế Trà Hương
0 1 0 0 0 5
Loạn Thế Trà Hương - Dạ Đông 1 Truyện dài - Đang sáng tác
dadong88

Giới Thiệu Trà, vốn là thứ thanh khiết nhất trong cõi nhân gian. Lá trà non hứng sương sớm, được hái bằng bàn tay thuần tịnh, trải qua lửa than, gió trời, nước nguồn để thành một chén hương thanh, vị dịu. Người đời thường nói trà là đạo, là tĩnh tâm, là nơi con người đối thoại với chính mình. Nhưng đôi khi, chính chén trà ấy lại là nơi khởi đầu cho những cơn bão máu tanh. Mùa thu năm 1884, kinh thành Huế rực rỡ như một tấm gấm được dệt bởi nắng vàng và gió biển. Phố xá nhộn nhịp kẻ bán người mua, tàu thuyền ngoại quốc chen nhau cập bến, mùi quế, mùi trà và cả mùi thuốc súng thoang thoảng hòa vào nhau trong làn gió mặn. Trong mắt dân thường, đó là thời kỳ phồn hoa chưa từng có. Nhưng dưới đáy những chén trà sóng sánh kia, có kẻ đã hòa vào đó vị đắng của phản bội. Trong một gian phòng tĩnh lặng, mùi trà bốc lên dìu dịu. Một thanh kiếm lóe sáng trong bóng đêm, tiếng kêu bị nghẹn lại trong cổ họng. Chén trà vỡ tan trên sàn, hương trà quyện cùng mùi máu, tạo thành thứ mùi hôi tanh khó tả. Đứa trẻ đứng run rẩy bên góc tường, mắt mở to kinh hoàng.Cạnh bên có một người phụ nữ hốt hoảng ôm nó vào lòng. Ánh mắt bà cháy rực một ngọn lửa thù hận. Đêm đó, bà cắn răng hủy dung, bồng con chạy trốn, mang theo mối oán hận không đội trời chung với kẻ đã giết chồng. Mười lăm năm sau, giữa một buổi đấu trà xa hoa, đèn lồng đỏ treo dày đặc, hương trà tỏa khắp gian sảnh, xung quanh là những thương nhân lừng danh và quan khách người Pháp. Trần Vĩnh An bước vào trong bộ áo gấm xanh, nụ cười của anh phóng túng tựa như mọi chuyện trên đời đều chỉ là trò cười. Anh ung dung phe phẩy cây quạt nhỏ trên tay, rồi nhẹ nâng chén trà giọng thong thả, đầy vẻ trào phúng: “Trà ngon hay dở cũng như lòng người thôi. Đắng mấy, nếu biết giả ngọt, cũng có thể nuốt trôi.”

Thẻ: