4.0.0
12:36:51 12/1/2025
MỘT VÒNG VỚI "CÁT LÚN" Written by Blue Cat Genre: Psychological, tragedy, dark romance, SOL (đoạn đầu hơi gender bender) Rating: 18+ (không có cảnh người lớn nhưng đề cập đến nhiều vấn đề phức tạp) Status: finished (đã hoàn thành) Couple: BxG (trong tất cả các truyện thì couple chính đều là BxG). Blurb: Đi một vòng về thời niên thiếu đầy nông nổi và sai lầm của một nhóm người, sau đó trở lại nơi bắt đầu, chắc vậy.
Thẻ:
Đã từng có một thời, tôi học piano và chơi được kha khá bài. Anh (từ trên trời rơi xuống của) tôi nhà ở gần nhà thờ, xin với chị trưởng ban (quản lý) cho tôi vào làm thành viên đệm đàn trong ca đoàn nhỏ (gọi là nhỏ để phân biệt với ca đoàn người lớn). Xin bừa thôi, tính anh không bao giờ nghiêm túc, thế mà chị Minh đồng ý thật. Thế là tôi theo đạo Công giáo, ngày ngày đi tập đàn rồi thi thoảng đệm cho mấy bạn trong ca đoàn hát. Ca đoàn lúc ấy tên là Cecilia (lấy tên theo một vị thánh), gồm khoảng hai mươi người, trong đó ngoài tôi chơi piano, có một thằng cu béo kéo violon cực hay và nổi bật nhất là giọng ca solo Khánh Linh. Nghe nó hát tôi nổi hết da gà, đôi chiều chủ nhật đang ngồi đệm đàn trong thánh lễ tự nhiên rơi nước mắt. Sau này, đi muôn nơi, nghe muôn người hát, tôi không còn có được loại xúc động như vậy. "Cơn mưa buồn sớm đã qua rồi, nay vui về tràn muôn lối. Alleluia. Các môn đồ bàng hoàng thở than cùng lụy sầu chứa chan, khi tháo đinh cho Thầy mình, liệm vào hang mới tinh. Ngày chủ nhật bình minh chưa đến, Người sống lại hiển vinh..." (2) "Mày đàn hay lắm!" Anh tôi khen. "Đâu có, em chơi bình thường. Tại bạn kia bản hát hay quá á anh!" Tôi ngồi trên sàn nhà, vừa thắt dây giày vừa nói, trong góc nhỏ thánh đường yên tĩnh, giọng vang vang láu lỉnh. "Chơi hay mà!" Khánh Linh ló đầu ra từ phòng để dụng cụ, gào ầm ĩ. Sau đó bị chị Minh cốc đầu vì làm ồn. "Bé đó chơi được đấy!" Anh được dịp cười nhăn nhở, kéo tôi đứng dậy. "Thôi, em không thích con nhỏ đó. Phiền phức." Anh vỗ vỗ đầu tôi càu nhàu: "Mày thì có bao giờ thích ai?" Có mà. Em thích anh. Tôi tí thì nói thành lời. Đùa thôi, ai mà đủ can đảm. Lời ra miệng tôi như thế này: "Con nhỏ đó á, cứ hỏi em sao không đi học giáo lý hoài! Em đã bảo theo đạo nên bị ông già đánh rồi mà còn hỏi! Đúng là dai như..." "Hả? Theo đạo nên bị đánh?" Anh dừng bước, ngoảnh nhìn tôi, hoang mang lẫn kinh ngạc. Tôi nhận ra là mình hố rồi, cố giải thích một cách hài hước: "Ông già em thờ tiền." "Sao mày không kể sớm?" "Có gì quan trọng đâu, với cả đánh có một lần à!" "Về bảo ông già mày ấy, người gì mà mâu thuẫn!" "Sao anh?" Tôi ngơ ngác. "Ổng thờ tiền, trên tờ tiền rõ là có chữ "Bọn tao tin Chúa" (3) còn giề?" Anh chắp hai tay sau gáy, bước tiếp trên con đường lát đá hơi gồ ghề trong khuôn viên thánh đường, dưới cái bóng rộng trải dài của tòa nhà kiến trúc hiện đại ảnh hưởng đôi chút phương Tây. Tôi đi phía sau vừa cười vừa cãi lý: "Chỉ có tiền Mỹ mới vậy thôi anh!" "Vậy mày đi Mỹ đê!" "Không đâu. Em thích ở đây hơn." "Bờm quá con! Tao á, sau này sẽ đi vòng quanh thế giới!" "Có gì vui mà đi?" Tôi hỏi, cúi nhặt viên đá trang trí bị rơi đặt vào lại chậu cây ven đường, rồi đứng lên phủi phủi tay. Anh không đợi tôi, mới đó đã đi xuống bậc cấp trước nhà thờ, chẳng cho đứa em nghe câu trả lời. Tôi leo lên gờ bê tông gần đó, nhìn bóng cậu thiếu niên mười bốn tuổi dần tách khỏi bóng của nhà thờ, tâm trạng không rõ vui hay buồn, mãi đến khi ảnh quay người lại vẫy vẫy mới chịu chạy xuống. Năm ấy tôi dư mười hai và sắp mười ba.