4.0.0
07:16:16 21/11/2024
"Anh yêu em! Từ những ngày xa xôi nơi biên giới tràn đầy hiểm nguy đến những tháng năm cô đơn nơi phồn hoa náo động, anh vẫn yêu em!" Một buổi sáng nào đó... - Phóng viên Sở à, hình như em lại có ý gì với tôi rồi thì phải? Lạt mềm buộc chặt ư? Trước bộ dạng gợi đòn này của anh, Sở Nhiên bình tĩnh đứng trước chiếc giường nhàu nát thản nhiên cài lại cúc áo. - Sếp Tần à, đừng kiêu ngạo như vậy! Chị đây chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Cặp đôi hình cảnh - phóng viên oan gia gặp lần nào đấu võ mồm lần đó. Số phận đưa đẩy họ cùng vướng vào một vụ án nguy hiểm, trải qua nhiều biến cố dẫn đến họ quay lưng về phía nhau. Nhiều năm sau gặp lại, lửa tình bùng cháy!
Lúc Sở Nhiên từ phòng vệ sinh quay lại thì ly rượu trên bàn đã được rót đầy, một thanh niên với mái tóc sặc sỡ đang ngồi đối diện, thấy cô đến thì xoay người điều chỉnh tư thế, bộ dạng muốn tỏ ra lõi đời mà làm chưa tới trông rất buồn cười. - Mỹ nữ, uống một mình không có gì vui, tôi mời em một chén tâm sự nhé! - Em trai, thời điểm này trường cấp ba không phải đã nhập học sao? Nhìn bộ dạng của cậu thì chắc chưa đủ tuổi vào đây. Có cần chị đây gọi bảo vệ tới tâm sự mỏng không? Tiện thể gọi gia đình đến đón cậu về luôn? - Cô... Không thích thì thôi, làm chuyện vô vị để làm gì chứ. Cậu ta nói xong nhanh chóng bấm nút biến. Sở Nhiên hừ lạnh rồi uống hết ly rượu, miệng làu bàu: - Oắt con, miệng còn hôi sữa đã tập tành cưa gái rồi à? - Thằng nhóc cũng khá đó chứ? Rất phù hợp với khẩu vị trước kia của em mà. Sở Nhiên nhìn về phía người phát ra câu nói ấy, trong ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, khuôn mặt Tần Tranh không biểu cảm nhìn cô. Cái gì mà "khẩu vị trước kia"? Đừng có làm cái kiểu như hiểu biết về cô lắm vậy chứ! - Mắc mớ gì đến anh chứ, sếp Tần? - Tôi sợ gặp em trong đồn vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên thôi. Giọng điệu chế nhạo của Tần Tranh làm cô khó chịu không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, Sở Nhiên quyết định lấy túi xách đứng dậy. Bỗng nhiên một cơn choáng váng kéo tới làm cô suýt đứng không vững phải vịn cạnh bàn ngồi xuống. Dần dà Sở Nhiên lại cảm giác người có chút nóng bèn đưa tay kéo cổ áo lệch ra một chút. Chiếc cúc áo chịu không nổi sức kéo căng đột ngột, "phựt" một tiếng lăn xuống sàn rồi biến mất trong bóng tối. Làn áo ren cùng bầu ngực căng tròn lấp ló làm yết hầu Tần Tranh giật giật, anh mạnh mẽ quay đầu sang chỗ khác. - Để tôi đưa em về. - Không về! Tôi nóng quá, tôi muốn tắm... muốn tắm! Thần trí bắt đầu rối loạn, Sở Nhiên vừa nói vừa nắm lấy cổ áo muốn lột ra. Tần Tranh hoảng hồn bèn túm lấy bàn tay cô, Sở Nhiên mất đà liền ngã vào lòng anh. Tần Tranh quay sang nhân viên pha chế trong quầy nói muốn mượn một căn phòng cho cô nghỉ tạm, người nhân viên rất hào phóng đưa cho anh chìa khóa căn phòng khách trên tầng thượng. Tần Tranh vừa ngăn bàn tay tác loạn của Sở Nhiên vừa dìu cô vào thang máy. Cánh cửa vừa đóng lại, Sở Nhiên đã dán cả người vào người anh, tay không an phận rờ rẫm, mặt chôn vào hõm vai mát rượi của anh để làm dịu đôi chút cái nóng trong người. Đôi mắt màu hổ phách của anh sẫm lại, nâng chiếc cằm nhỏ nhấc đầu cô lên nhìn anh, giọng khàn đi một chút. - Em cứ sờ soạng lung tung thế này, có nghĩ đến hậu quả không? Sở Nhiên nhìn đôi môi mím lại của anh, đột nhiên có một khát khao dùng môi lưỡi cạy mở nó để nếm thử mùi vị trong đó. Nghĩ là làm, cô vươn đôi tay câu lấy cổ anh, chỉ buông một câu ngắn gọn. - Mặc kệ! Lời vừa nói dứt thì làn môi đỏ mê người đã áp lên môi anh, chiếc lưỡi đinh hương nhanh chóng miêu tả bờ môi anh tìm kiếm lối vào.
Theo đà phóng tới của cô, cơ thể Tần Tranh đâm sầm vào vách tường, chút lý trí còn sót lại của anh cuối cùng cũng biến mất, anh trở tay ôm lấy cô đặt lên vách thang máy. Ba mặt thang máy đều là gương soi sáng bóng, soi rõ hình ảnh một người đàn ông cuồng nhiệt đè một cô gái ép vào tường kính, trằn trọc hôn cô. Đôi chân thon dài hút mắt quấn lấy hông anh ra sức ma sát lên xuống, cảnh tượng có chút thác loạn nhưng khiến người ta không thể dời mắt. Thang máy kêu lên một tiếng "keng" rồi mở ra, Tần Tranh cố dứt mình ra khỏi đôi môi đòi hỏi của cô rồi bế thốc cô với tư thế đó quẹt thẻ vào phòng. Cửa phòng vừa khép lại, anh vứt bỏ sự đè nén nãy giờ để áp mạnh cô lên cánh cửa, bàn tay mạnh bạo kéo chiếc áo sơ mi của cô xuống. Tiếng cúc áo rơi lộp độp xuống đất như tiếng trống kích thích tinh thần, Tần Tranh dứt miệng ra khỏi miệng cô, không để ý tiếng làu bàu phản đối của cô áp mạnh miệng lên vùng ngực phủ áo ren căng tròn. - A... a... ưm... Sở Nhiên ưỡn người thốt lên tiếng nức nở, động tác ấy lại như càng đẩy khuôn ngực cô vun đầy hơn. Anh say mê liếm láp phần ngực mềm mại tràn ra ngoài áo ngực, rốt cuộc cảm thấy chưa đủ bèn dọn ra một tay rút nó quăng đi. Bầu ngực căng tròn khỏe mạnh lộ ra trọn vẹn, vun lên đầy khiêu khích. Sở Nhiên trong cơn đê mê vẫn nhìn thấy vẻ tán thưởng trong mắt anh, cảm giác hư vinh khiến cả người cô như bùng cháy. - Ừm... em trưởng thành thực sự rồi... Lời Tần Tranh nói chìm lấp trong âm thanh hoạt động môi lưỡi của anh và tiếng thở dốc dồn dập của cô. - Anh cũng trưởng thành rồi, điêu luyện hơn xưa... A! Lời cô nói cắt ngang bởi cái cắn nhẹ trừng phạt của anh, đầu nhũ hoa bị răng và lưỡi anh vần vò khiến các ngón chân cô cong lại vì bị đê mê tột độ. Quá kích thích, cô cảm thấy chịu không nổi liền vội vã đẩy đầu của anh ra. Giọng trêu chọc của anh vang lên, có chút hổn hển: - Sao thế? Không chịu nổi? Em lên tiếng thì tôi tha cho em, hửm? Không đời nào! Tính háo thắng trong người cô trỗi dậy, xoay người đẩy anh ngã trên giường. Sở Nhiên hất mái tóc dài buông xõa trước ngực ra, từ từ bước tới trước ánh nhìn khiêu khích của anh, vừa đi vừa kéo khóa váy da ngắn. Chiếc váy kéo theo làn ren đen mỏng dần trợt xuống theo nhịp chân rồi nằm dưới đất. Cô gái với làn tóc đen buông xõa, ánh mắt mị mị hút hồn rút đôi bàn chân bước khỏi đống vải vóc kia, cả người không mảnh vải ghé từng đầu gối trên cạnh giường, nửa che nửa lộ nhìn về phía anh. Đôi mắt anh lướt về vùng đất rậm rạp ẩm ướt đang thấp thoáng bên dưới, tròng mắt dần dần biến thành sẫm màu. Ký ức nói cho cô biết, đó là dấu hiệu khi anh bị kích thích cùng cực, điều này khiến cô có hơi chùn bước. Thế nhưng nhớ đến sự khiêu khích ban nãy của anh thì cô lại không cam lòng. Đầu óc Sở Nhiên xoay vòng cố nhớ lại mấy cái video XXX đã từng lén xem cùng bọn con gái trong ký túc xá khi xưa. Lần đầu tiên cô thấy biết ơn ông trời đã cho mình một trí nhớ siêu phàm. Khẽ cắn môi thêm chút can đảm, cô học theo các cô diễn viên ấy, uốn éo người rồi ngồi xuống trên vùng cấm của anh. Cách một lớp vải, Sở Nhiên đã cảm thấy nơi đó đang rung động và căng phồng như một gò núi nhỏ. Nở một nụ cười hài lòng, Sở Nhiên tiếp tục cosplay cô gái hư hỏng, dùng hai ngón tay lướt qua mặt anh, rê một đường dài dọc theo cằm xuống đến yết hầu thì dùng đầu ngón tay gảy nhẹ. Bàn tay đang ngửa ra bên hông của anh nắm chặt lại, cô nhẩn nha vân vê vài vòng rồi lướt xuống kéo chiếc áo phông dài ra khỏi người anh, ánh mắt quét xuống xong không khỏi chậc lưỡi. Vùng ngực màu đồng săn chắc, cái hông hẹp dài căng bóng. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, ... Cô nhịn không được đếm nhẩm trong đầu. Sếp Tần quả nhiên có chút vốn liếng để trở thành bad boy nha. Khuôn mặt anh tuấn kết hợp với cái cơ thể cùng kỹ năng lúc nãy, chắc chắn trong mấy năm này anh ta đã lướt qua nghìn bụi hoa mà không dính chút lá rồi. Nghĩ như thế, đột nhiên trong lòng cô bỗng dâng lên một sự tức giận vô cớ, cô nhanh chóng cúi người học cách khi nãy của Tần Tranh cắn vào ngực anh. Tần Tranh bị đau đến mức rít lên, anh đang định mắng thô tục thì chiếc lưỡi nhỏ nhắn ấy đã xoay tròn lướt qua đỉnh ngực anh, đầu lưỡi ướt át kéo dài một đường lửa cháy khiến nắm đấm của anh càng siết lại. Sở Nhiên rê đôi môi trên vùng cơ bụng cứng rắn đang phập phồng ấy, đôi lúc lại nghịch ngợm hút lấy da thịt anh, thành công trồng xong một hàng dâu tây dài từ ngực xuống đến tận rốn. Thế nhưng khi chạm đến vùng thắt lưng tiếp giáp với khu rừng rậm rạp kia thì cô lại vòng vèo không dám tiến tới. Đúng lúc Tần Tranh chịu hết nổi phải vươn tay kéo lấy cô đè xuống nệm: - Hết đất diễn rồi? Để tôi dạy em! Vừa nói dứt lời thì môi anh đã đặt xuống cổ cô mút lấy. Sở Nhiên rùng mình vì cảm giác đau đớn lẫn tê dại ấy, bất giác cảm thấy khâm phục sức chịu đựng của anh khi nãy. Vệt lửa lan dần khắp vùng xương quai xanh, anh dùng môi lưỡi lẫn bàn tay một lần nữa thăm dò khắp vùng đồi núi đang vun cao kiêu hãnh. Đầu nhũ hoa cô dựng thẳng mời gọi, anh không ngần ngại dồn hai đỉnh đồi lại gần nhau rồi mút lấy cùng lúc. Tiếng đầu lưỡi ướt át ma sát hai đỉnh núi vang lên rõ ràng trong phòng khiến Sở Nhiên có thôi thúc muốn bịt tai lại vì xấu hổ. Tần Tranh giống như nhận thấy, phát ra một tiếng cười trầm đục, làn hơi nóng rực phả ra từ miệng anh lan tràn khắp vùng đồi non mềm khiến cả người cô nổi gai ốc.