4.0.0
09:32:04 2/12/2024
HƯ CẤU! HƯ CẤU! HƯ CẤU! Lý vô tình đi theo ông Năm sau khi ông cứu cả gia đình cậu khỏi cơn sóng dữ. Điều kiện là cậu sẽ bảo vệ Nhạn-cháu gái ông khỏi những nguy hiểm sau này, đến khi con bé đủ hai mươi lăm tuổi. Mặc dù chẳng biết ý nghĩa của câu nói đó là gì, nhưng để trả ơn cứu mạng của cả gia đình mình, cậu đành chấp nhận. Và rồi, như dòng xoáy của định mệnh, việc bảo vệ cô cháu gái kỳ lạ của ân nhân tưởng chừng như đơn giản, lại khiến Lý bao phen suýt toi đời.
Một khoảng trống đen thui bao quanh nơi mà cậu đang đứng, cậu chả biết mình đang đứng ở đâu. Hay tại sao lại xuất hiện tại nơi này. Cậu nhớ rất rõ ràng rằng mình đang tận hưởng cảm giác thỏa mãn nằm dưới gốc cây liễu. Thoái mái làm một giấc. Thế tại sao bây giờ nó lại đứng ở nơi này? -Xin chào... chào... Câu nói vang vọng ra thật xa, cũng không giúp cho Lý nhận dạng được xung quanh mình. Không lẽ cứ đứng ở đây mãi hay sao? Nhưng nó chẳng biết nên làm gì cả hay nên đi đâu, mà lúc này đây, xung quanh cậu dần dần vang lên từng tiếng động. Rột, rột! Loạt soạt! Một lần rồi lại hai lần, dần dần từ nhỏ đến to, từ xa đến gần. Trong khoảng không u tối, từng thứ màu đen ngồm đang bò trườn về phía Lý. Nó như đàn rắn lúc nha lúc nhúc, nhưng lại sần sùi như những nhánh rễ của cây đại thụ nào đó. Càng nhìn càng thấy ghê rợn. Một câu nói được vang lên từ trong đầu cậu, rõ mồn một. -Chạy đi! Bản năng sống thoi thúc Lý nghe theo câu nói đó, đôi chân cậu cứ như vậy mà chạy về hướng ngược lại. Đám rễ cây như đàn rắn sần sùi cảm nhận được con mồi của mình đang chạy mất liền tăng tốc đuổi theo. Đám rể sần sùi ấy cố trườn theo Lý bằng phương thức quái dị, tụi nó đè lên thân nhau mà tiến về phía trước. Càng nhìn càng thấy kinh dị. Nhanh lên! Nhanh hơn nữa! Nhanh hơn nữa mới có thể sống! Lý chẳng dám quay đầu lại nhìn, nó sợ rằng nếu quay lại sẽ làm giảm tốc độ nên chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy. Nhanh lên! Nó đến sát mình rồi, phải nhanh hơn nữa! Đám rễ đó chỉ còn cách Lý có mấy mét, khoảng cách ngày một ngắn dần. Da gà trên cơ thể Lý cũng nổi lên từng đợt khi cảm nhận được nguy hiểm đã cận kề. Bất thình lình, một trong những nhánh rễ sần sùi đánh về phía Lý, nó may mắn tránh thoát theo được bản năng vài lần. Thế rồi một nhánh cây khác cách gáy của Lý chỉ còn vài phân thì bàn chân cậu bỗng nhiên giẫm hụt. Cơ thể vô trọng lực bất ngờ rơi xuống khoảng không, Lý chả hiểu vì sao mà ngước mắt nhìn lên trên, thì hoảng hồn thấy đám rễ lúc nhúc chỉ còn cách cậu chừng gang tay, rồi xa dần theo thời gian.
Mây trôi nhẹ tênh, như bông gòn được nặng theo đủ loại hình dáng trên nền vải xanh, theo cơn gió vi vu tự do bay xa. Lẫn dần vào từng áng mây xanh, lại có một vài áng mây đen lẳng lặng đi qua, dần dà ngày một nhiều hơn. Và rồi áp đảo dần số mây trắng ấy, như quân đen trên bàn cờ vây, thau tóm toàn bộ bàn cờ, chiếm trọn vị trí của cờ trắng. Bỗng tiếng tụi thằng Tò im thin thít, nó xoay nhẹ cái người lại thì giật thót cả tim khi cả đám đứng tụ lại một chỗ dưới chân ngọn đồi rơm của nó từ lúc nào. Ánh mắt tụi nó vô thần, cứ nhìn chăm chăm vào người thằng Lý. Đôi mắt tụi nó đã chẳng còn chút ánh sáng mặt trời nào hắt lại vào con ngươi được nữa, chỉ còn lại màn đêm mờ mịt trong đó Và tụi nó vẫn thẳng thừng mà nhìn vào mặt thằng Lý. ... Tụi nhóc toét miệng cười, cái miệng đen ngòm rộng đến tận mang tai. Đôi mắt đen của tụi nó to ra dần đến khi tròng đen chiếm trọn con ngươi, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười hề hề đầy quỷ dị. - Hề hề, hề hề... - Hề hề, hề hề...
-Mày đi theo tao làm gì hả, Nhạn? Lý vừa buộc dây cho chuồng trâu vừa hỏi con nhỏ đang nép người ngoài cổng. Nó cứ như vậy mà đi theo Lý về nhà, dù cho thằng bé có gằn giọng đuổi đi, hay cố gắng bắt được con bé thì bao nhiêu lần là hụt bấy nhiêu lần. Lý thở ra một hơi, rồi xoay người đi ra ngoài cổng, con nhỏ thấy Lý đi ra đành vội vàng kéo dài khoảng cách với thằng bé. Thằng Lý cũng chẳng vừa, sau nhiều lần xua đuổi lẫn muốn bắt con bé lại chẳng được, thì lần này nó đã có kinh nghiệm hơn, nó nhảy thẳng qua hàng rào để chặng đường con bé. Con nhỏ hoảng hồn sảy chân té cái huỵch xuống đất. Để đề phòng con bé lại chạy nên Lý quyết định nắm lấy... cổ chân con bé lại mà hỏi: -Rốt cuộc mày muốn gì đây? Lý trợn đôi mắt nó lên để hăm dọa con nhỏ đang còn trong tư thế ngã nghiêng. Con bé có hơi sợ trước hàng vi này của thằng Lý, lượng lự hồi lâu, rồi lí nha lí nhí trả lời: -Em, em bảo vệ anh...