Tiếp tục với
Mưa chiều nức nở
0 0 0 0 0 1
Mưa chiều nức nở - Trà Meo 12 Truyện ngắn - hết
miumeo1912

Nó là một đứa con hoang. Của mẹ tôi. Mẹ sinh nó khi tôi vừa bước vào cấp II, một đứa trẻ hồn nhiên ngày ấy như tôi nghe có em hẳn sẽ rất vui. Tôi đã háo hức bao nhiêu trong từng ngày đợi em bé ra đời, giữ cẩn thận từng món đồ chơi để còn được chơi với em. Nhưng mọi thứ không như tôi tưởng tượng. Con bé sinh ra, chẳng xinh, chẳng đáng yêu, nó nhăn nhúm và bé tẹo, hay khóc, hay giãy, hay ị đùn. Lớn thêm một chút, tôi biết trẻ mới sinh như thế là chuyện bình thường, nhưng dù vậy con bé vẫn chẳng khiến tôi có cảm tình. Nuôi mãi nó không lớn, so với những em bé cùng tuổi bụ bẫm thì nó gầy nhẳng, ăn khó, lúc nào cũng ốm đau, suốt ngày nôn trớ. Tôi sợ phải lại gần nó vì sợ lây bệnh, tôi cũng sợ những ngày những đêm nhìn bố mẹ bật dậy đưa con bé vào bệnh viện bởi nó ốm quá nặng. Trong tâm trí, tôi tự hỏi những đêm ấy sao bố mẹ có thể để tôi ở nhà một mình, với căn nhà trống vắng và tối om đáng sợ đến thế? (Mưa chiều nức nở | Trà Meo)

Thẻ:

khoảng trống gia đình khoảng trống