Tiếp tục với
Anh Ấy Không Biết Tôi Sắp Chết.
0 0 1 1 0 8
Anh Ấy Không Biết Tôi Sắp Chết. - Shuynnn 452 Truyện dài - Đang sáng tác
shuynnn

Tác giả: Shuynn Thể loại: Đam mỹ, ngược văn, ngược tâm, gương vỡ tan tành, SE, bệnh lý X Chứng tâm thần, ... [Thể loại viết: Nhật Ký.] [Ngôi xưng: Ngôi thứ nhất.] Văn Án: Tôi và Bạc Cận Ngôn ở bên nhau mười tám năm, cuối cùng khi tôi biến thành một trang giấy bẩn thỉu, anh ấy không còn cần tôi nữa. Tôi sắp chết rồi. Anh ấy không biết tôi sắp chết... Người chủ động tìm đến anh ấy đầu tiên là tôi, sau này, cũng là tôi tự nguyện rời đi, nếu như là bệnh chết thì tốt thật. Chúng tôi vẫn còn một trăm điều cuối cùng có thể làm cùng nhau.

Tôi gọi điện cho bác sĩ tâm lý, bây giờ thôi miên cũng không còn tác dụng với tôi. Bác sĩ: Dạo gần đây tần suất gặp ác mộng của cậu có thuyên giảm đi không? Bệnh nhân: Tôi không biết nữa, tôi mơ một giấc mơ rất dài. Bác sĩ: Trong giấc mơ đó cậu đã thấy những gì? Bệnh nhân: Tôi vẫn luôn nhớ về lúc trước, lúc tôi còn sạch sẽ. Bác sĩ, có phải tôi sắp chết rồi không? Cha mẹ không cần tôi, đến bây giờ cậu ấy cũng không chịu gặp tôi nữa. Bác sĩ: Người bạn đó của cậu là người như thế nào? Bệnh nhân: Không biết nữa. Tôi quen biết cậu ấy, cũng không quen biết cậu ấy. Không thể nhìn rõ, cũng không thể đến gần, mỗi lần tôi muốn đến bên cậu ấy thì cậu ấy lại biến mất. Cậu ấy không muốn nói chuyện với tôi. Bác sĩ: Ngoại trừ điều này cậu còn muộn phiền gì khác không? Bệnh nhận: Tôi có một tiệm hoa nhỏ, nhưng sắp không có nữa. Tôi thích vẽ tranh. Còn có, viết sách nữa, nhưng lâu rồi không viết. Tôi nghe một bài nhạc cũ, lâu rồi chúng tôi không nghe cùng nhau. Bác sĩ: Cậu Hạ, lần cuối cùng cậu gặp người thân là bao giờ? Bệnh nhân: Không còn nhớ nữa, có lẽ đã hơn mười bốn năm rồi. Cha mẹ tôi đều không cần tôi, Bạc Cận Ngôn cũng không còn cần tôi nữa. Không ai muốn ở bên một kẻ như tôi, tôi sắp chết rồi. Không ai cứu tôi. Bác sĩ: Bạc Cận Ngôn là người rất quan trọng với cậu sao? Bệnh nhân: Nửa đời này của tôi đã giành hết cho anh ấy, tôi sắp chết rồi nhưng anh ấy không biết. Từ lúc học đại học năm nhất tôi đã để ý đến anh ấy rồi, tôi yêu anh ấy nhiều như vậy, sao anh ấy một chút cũng không yêu tôi chứ? Sao Bạc Cận Ngôn có thể không yêu tôi chứ? Anh ấy hận tôi đến tận xương tủy, sao Bạc Cận Ngôn lại yêu tôi được? Tôi đã không còn trong sạch nữa, tôi bị bẩn rồi, anh ấy không thèm để ý đến tôi, tôi chỉ là thứ đồ bỏ đi. Trong mắt anh ấy tôi chính là một kẻ đê tiện rẻ tiền. Bác sĩ: ... Bệnh nhân: Tôi có mấy con mèo nhỏ, chúng nó rất bám người, còn nữa, dạo gần đây tôi viết nhật ký, một quyển nhật ký rất dày, cả đời của tôi, cả đời của tôi đều giấu ở đây, tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Mỗi lần nhớ anh ấy tôi xem lại album của chúng tôi, khi đó tôi sẽ có cảm giác như Bạc Cận Ngôn vẫn đang ở bên cạnh tôi.. Bạc Cận Ngôn không yêu tôi, tôi muốn có người ở bên cạnh mình, những chẳng có ai... Bệnh nhân: Có phải tôi chết đi rồi thì sẽ không còn phải chịu đựng sự đau đớn này không? Tôi không muốn chết... - Trích chương 11 -

Mỗi năm qua đi Bạc Cận Ngôn đều chỉ mong chờ đến ngày sinh nhật của mình, hi vọng có thể gặp lại Hạ Dực như năm đó, dẫu đó chỉ là bản thể linh hồn của cậu hay chỉ trong giây phút ngắn ngủi cũng được, chỉ có như vậy, trái tim héo úa cằn cỗi lâu ngày của hắn mới cảm nhận chút ấm áp của ánh sáng mặt trời. Nhưng tiếc là sau này hôm đó gặp lại, Bạc Cận Ngôn chưa từng nhìn thấy Hạ Dực thêm một lần nào. Những lúc rảnh rỗi Bạc Cận Ngôn thường xem lại ảnh chụp của Hạ Dực, hắn nhờ quan hệ làm một tờ giấy chứng nhận kết hôn của hắn và Hạ Dực, cả ảnh chụp cũng được ghép ra từ tấm ảnh đẹp nhất của cậu thiếu niên ấy, mỗi lần nhung nhớ đến mức không thở được, Bạc Cận Ngôn sẽ ôm di ảnh của Hạ Dực trong lòng, tưởng tượng như mình đang ôm Hạ Dực vậy, khi đó cốt tủy của hắn sẽ nguôi ngoai đi đau đớn. Bạc Cận Ngôn đã đọc đi đọc lại nhật ký và tiểu thuyết của Hạ Dực rất nhiều lần, hắn không cho phép mình quên đi nỗi đau mà Hạ Dực đã từng phải gánh chịu. Hạ Dực đi rồi, nhưng thời khắc đó Bạc Cận Ngôn mới nhận ra cậu đã từng chiếm giữ tất cả trái tim và linh hồn của hắn, để sau này khi Bạc Cận Ngôn hoảng sợ phát hiện ra, Hạ Dực lúc đó đã biến thành mảng gai lớn nhất trong lòng hắn, uống máu rỉa thịt liên tục, tất cả nhưng hồi ức xưa cũ sẽ đâm đi đâm lại từng nhát trong lòng hắn, từ năm này qua năm khác. Năm bốn mươi tư tuổi, Bạc Cận Ngôn đến bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán hắn mắc bệnh tim. Quá thương nhớ một người thật sự sẽ gây nên thương tổn thể xác, tiêu hao sức sống và linh hồn của người đó, mài mòn đến mức không còn lại gì. Bạc Cận Ngôn đã không thể gặp được Hạ Dực nữa, ngay cả trong mơ cũng không thể, ngày Hạ Dực ra đi, thế giới trong vắt không một tiếng động của cậu cuối cùng cũng kết thúc trong ảm đạm và tuyệt vọng, tất cả những điều này Bạc Cận Ngôn chưa từng thấy, cũng chưa từng hiểu. Hạ Dực chết rồi, Bạc Cận Ngôn lại đi vào chiếc lồng son năm ấy hắn nhọc công tạo ra cho Hạ Dực, tự nhốt mình trong đó, bên ngoài vờ như thăm thú thế giới, nội tâm lại cằn cỗi héo tàn, một mảnh linh hồn sơ xác không còn trọn vẹn, trong cái nhìn của người khác, chút ánh sáng mềm mại phủ trên người Bạc Cận Ngôn đều đã mất sạch, khi thế giới của hắn đã yên tĩnh trở lại, mọi nỗi đau thấm vào trong cốt tủy đều đã thôi cào xé, có lúc Bạc Cận Ngôn cảm thấy ấm áp, cũng có lúc lạnh lẽo vô cùng, mười bảy năm sống trong nỗi nhung nhớ của Hạ Dực cuối cùng Bạc Cận Ngôn cũng đã nếm trải qua, chỉ là thế giới của hắn chưa từng thật sự ảm đạm u tối. Những năm này Bạc Cận Ngôn dành ra thời gian để thăm thú thế giới, một trăm địa điểm phải đi trước khi chết, hi vọng có thể dùng đôi mắt ghi lại muôn hình vạn trạng của đời người, để lúc gặp lại Hạ Dực, cậu ấy có thể ngắm nhìn cảnh đẹp vô tận trong đôi mắt hắn. Sự dịu dàng và cẩn thận năm đó chỉ dành cho một mình Hạ Dực bây giờ đều đã phó mặc cho thời gian, chôn sâu vào trong đáy lòng Bạc Cận Ngôn. Năm sáu mươi tuổi, Bạc Cận Ngôn ngồi trong tiệm hoa mà Hạ Dực đã từng mua, hoa đầy ắp cả gian phòng, chỉ tiếc là người ngắm hoa nhiều nhất cũng chỉ có một mình hắn. Trong hai mươi năm này, mỗi lần sinh nhật Bạc Cận Ngôn đều nhận được quà sinh nhật mà Hạ Dực nhờ người gửi đến cho hắn, mỗi món quà được gửi đến đều không giống nhau, năm ngoái là kính lão, năm kia là một cái áo khoác màu xám tro. Bạc Cận Ngôn cẩn thận mở túi giấy, bên trong có một cái lọ nhỏ đựng hoa lê khô và một tập giấy, nét chữ này vừa nhìn thì Bạc Cận Ngôn liền nhận ra đây là nét chữ của Hạ Dực. "Nếu anh có thể nhận được món quà này, thì có nghĩa là anh đã sáu mươi tuổi rồi. Hai mươi năm trưởng thành em đều không thể ở bên cạnh cùng anh hát bài hát chúc mừng sinh nhật, vậy nên sau khi em đi rồi, chỉ có thể bù đắp cho anh như vậy thôi. Cũng may là nhưng năm sau đó em được ở bên cạnh anh, cùng anh đón pháo hoa đêm giao thừa, cùng hát chúc mừng sinh nhật, mặc dù em không biết nói những câu sến súa, nhưng năm nào em cũng ước cuộc đời của anh có thể trôi qua một cách bình an trọn vẹn, đến lúc chúng ta thật sự kết thúc rồi, anh sẽ gặp được người mà anh thật sự yêu thích. Đây cũng là món quà cuối cùng của em, xin lỗi, vì em chỉ có thể dùng cách này để ở bên cạnh anh. Cứ coi như em đã đi cùng anh đến già. Chúc mừng sinh nhật anh, Bạc Cận Ngôn." Phía sau tờ giấy đó còn một tập giấy mỏng, tờ đầu tiên viết về lần đầu Hạ Dực gặp Bạc Cận ngôn, một cái nhìn đó thật sự đã chiếm giữ trái tim Hạ Dực hết cuộc đời. Tờ giấy thứ hai viết về những lần bọn họ cùng nhau đón giao thừa, khi đó Bac Cận Ngôn rất tham lam nên luôn gói nhiều chiếc bánh có đồng xu may mắn, mà những chiếc bánh ấy Hạ Dực đều nhường hết cho Bạc Cận Ngôn, có lẽ may mắn cả đời này của cậu thực sự đã nhường hết cho cậu thiếu niên năm ấy. Những đóa hoa lửa nở đầy trời cùng với đôi mắt trong vắt như ánh sương mai từ lâu đã bị chôn vui trong ký ức đang cùng với hương thơm của hoa lê tràn vào trong trí nhớ. Tờ giấy thứ ba viết về Bạc Cận Ngôn và Hạ Dực lúc còn nhỏ. Nếu hai người họ thật sự lớn lên cùng nhau, có lẽ cảnh tượng đứa trẻ hơi cao hơn một chút-Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh xoa mặt và tóc đứa trẻ mít ướt kia sẽ xảy ra thật. Chỉ tiếc là, những ngày tháng ảm đạm trơ trụi nhất cuộc đời của Hạ Dực, đều không có mặt Bạc Cận Ngôn. Tờ giấy thứ tư vẫn viết về hai người họ, nhưng mà là khi đã trưởng thành. Khi đó Bạc Cận Ngôn sẽ ngồi trong căn phòng đầy ắp hoa mà Hạ Dực nhọc công chăm chút mà làm việc, còn Hạ Dực sẽ cong cong khóe môi ngắm nhìn bộ dạng đó của hắn. Tờ giấy thứ năm nhắc đến Bạc Cận Ngôn và Hạ Dực khi cả hai đã về già, lúc đó bọn họ sẽ không còn sức lực để làm mấy chuyện đen tối mà Bạc Cận Ngôn vẫn luôn dụ dỗ Hạ Dực cùng làm nữa, chỉ có hai cụ già ngồi trên chiếc ghế gần bờ hồ của trường đại học mà thôi. Tờ giấy thứ sáu viết về cuộc sống của Bạc Cận Ngôn sau khi Hạ Dực rời đi, khi đó Bạc Cận Ngôn đã tìm được người mà hắn thật sự yêu, người đó cũng yêu hắn, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, giữa hai người họ vẫn sẽ có một đứa con, dù bằng cách này hay cách kia, còn có, cả giấy kết hôn và một hôn lễ có bạn bè cha mẹ chúc phúc. Đây có lẽ là lời biệt li nhẹ nhõm nhất của Hạ Dực dành cho Bạc Cận Ngôn, hai thế giới song song của họ dường như thời khắc này đang hòa vào làm một. Bạc Cận Ngôn đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu. Vết thương mà ngay cả thời gian cũng không thể xoa dịu, dù bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa, mặc cho lớp bụi thời gian làm nhòa đi dáng vẻ năm đó, chỉ cần lau lại một chút thì hình bóng người nọ vẫn rõ ràng như trước. Bạc Cận Ngôn đã không còn đủ kiên nhẫn để bệnh tật của tuổi già đem sinh mệnh của mình rời đi, sau này trên thế giới vẫn sẽ có một linh hồn ghi nhớ ánh mắt trong vắt năm nào, cũng sẽ có một người ghi nhớ cậu thiếu niên tên Hạ Dực. Ánh nắng phủ đầy gian phòng, hoa lê nở bay rợp trời cùng với cơn gió mang theo sức nóng của mùa hạ thổi qua làm cho trái tim Bạc Cận Ngôn trở nên ấm áp, thời khắc lưỡi dao kia chạm vào mạch máu, dường như Bạc Cận Ngôn nhìn thấy Hạ Dực, cậu quay lưng về phía hắn, dáng vẻ tỉ mỉ tỉa từng cành hoa một, lại sau đó Hạ Dực quay lại nhìn Bạc Cận Ngôn, mái tóc hơi dài, dương mặt thanh tú, nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt, con người đen nhánh lại trong veo, đôi môi cũng đượm ý cười, trong tay cậu ôm bó hoa kiều mạch, hướng về phía hắn, nụ cười cong cong nở trên môi: "Đi thôi, chúng ta về nhà." "Được, chúng ta về nhà." Sắc cam ấm áp đượm lên từng ngóc ngách trong căn nhà, cây lê trồng trong sân vườn vốn đã chết từ lâu lại chầm chậm nở một bông hoa, chỉ duy nhất một bông hoa lê giữa những cành cây trơ trụi, mà cây sồi vốn dĩ nên sống tươi tốt kia, không biết đã chết từ bao giờ. Ánh mặt trời phủ lên vai cậu thiếu niên năm đó. Bạc Cận Ngôn chạy về phía Hạ Dực. KẾT THÚC. - Trích chương 25: Thích nhiên li ngôn [Lời biệt li nhẹ nhõm] -