Tiếp tục với
Hóa Ra Kẹo Rất Ngọt
3 0 2 1 2 2
Hóa Ra Kẹo Rất Ngọt - Tieuying 17 Truyện dài - Đang sáng tác
tieuying

Bạo lực ở quá khứ đã biến đứa trẻ năm nào trở thành bạo lực của hiện tại mà ở đâu đó trong quá khứ chính nó đã từng ghét bỏ. Tôi cứ tưởng rằng, chỉ cần bị đánh nhiều lần sẽ không thấy đau nữa, nhưng hôm nay tôi thấy bà khóc rồi, ôm tôi chặt hơn mọi khi. Bế tôi gọn gàng như lúc bé, tiếng kêu thất thanh của bà to dần, to dần rồi vụt mất. Tiếng mưa rơi tí tách từng hạt, từ trên mái tôn dột nát lăn từ từ chạm đất rồi vỡ tan. Bà tôi chính là ra đi từ ngày hôm đó. Hóa ra ông bụt trong câu chuyện cổ tích khi xưa mẹ tôi kể là có thật. Ông ấy không mặc áo trắng, không có râu dài, cũng không biết bay. Ông ấy chỉ là một người bình thường với chiếc áo xanh lá đã bạt màu, ông ấy không cho tôi quần áo đẹp. Nhưng ông ấy có hỏi “Vì sao con khóc”. “Mày nên nhớ tao đã cứu mày hai lần nhé!” “Mày đã đến trễ” “Cô có tất cả mọi thứ, tôi chỉ có mình anh ta” “Em gái của anh là châu báu, ngọc ngà... Còn tôi thì sao? Là rác là cỏ chỉ việc vứt một bên hay dẫm lên là xong à?” “Con sai rồi, ông bụt ơi cứu con được không?” “Con lạnh lắm, con đói lắm, con đau lắm. Trong mơ con thấy ba trở về, ba vẫn đánh con đau lắm, mẹ có đến gặp con. Nhưng mẹ cũng đi rồi, con có khóc, có kéo nhưng mẹ khỏe lắm, mẹ vẫn như lúc bé người vẫn cao hơn con rất nhiều. Lúc đó con gọi bà, gọi nhiều lắm nhưng bà không tỉnh lại. Ba cứ đánh con mãi, con đau hết người, không ai cứu con, con đợi phong đến. Anh ấy từng bảo sẽ bảo vệ con mãi, nhưng... con đợi mãi đợi mãi, nhưng con không thấy ai đến cả. Đến cuối cùng người cứu con chỉ có ông...” “Kẹo hóa ra lại ngọt đến như vậy!” # Tiểu Ying

Thẻ: