4.0.0
14:41:43 23/3/2025
🌹 Bạn có tin vào định mệnh? Thứ đã đem hai con người tưởng chừng như không bao giờ có thể thấu hiểu cuộc sống của nhau lại... đến được với nhau. 💖 Một người 'cao cao tại thượng' cùng sánh đôi với một người không có tiền bạc, địa vị còn tự hào khoe khắp công ty "Em ấy là vợ của tôi." 😌 Một anh chàng giám đốc tài năng có thừa nhưng trái tim anh đã đóng băng từ lúc nào? Lạnh lùng vô cùng. Trên thương trường anh là một mãnh hổ còn khi về với "vợ" lại là mèo ngoan, yêu thương và chìu chuộng hết lòng. 😉 Chính người "vợ" ấy bằng sự tử tế đáng yêu, mỗi đêm trên giường làm ai kia phải hồn xiêu, phách lạc. Tình yêu chân thành đã khiến anh chàng giám đốc thay 'người yêu' như thay áo này hết mực chung tình mà yêu thương và bị bẻ cong lúc nào không hay. 😋 "Anh ta không ế, chỉ là đang ở đó chờ đúng người đàn ông của đời mình đến rước đi thôi." 🧞 “Có bắt đầu sẽ có kết thúc, mọi chuyện rồi sẽ kết thúc tốt đẹp. Nếu chưa tốt đẹp thì có nghĩa là sự việc vẫn đang tiếp tục diễn biến, khi nào hoàn hảo ắt đó là hồi kết.” 💥 Lời nhắn từ tác giả: Hãy đọc nó khi bạn thấy cô đơn, chán nản, bất lực và muốn lười biếng một ngày. Đầu óc bạn trống rỗng, chỉ muốn nằm đó hít thở, mơ mộng... mặc kệ xung quanh. Tôi không đảm bảo nó có thể giúp bạn lấy lại năng lượng nhưng một điều tôi chắc... bạn sẽ ngủ một giấc thật ngon. Yêu các bạn rất nhiều 💖😘😘 ( NND. MaYuRi )
Tuấn Minh thầm mắng. ‘Anh đang chơi tôi à? Đi mát xa kêu lên giường thì không chịu lên, đã lên rồi thì mặc nguyên bộ đồ. Tôi mát xa kiểu gì? Ngọc Hoàng có hạ thế cũng không hầu được anh.’ Không còn cách nào khác, Tuấn Minh đành tự mình giúp đối phương cởi đồ. Một giọng nói chứa đầy tình cảm, ngọt xớt truyền đến bên tai. “Được rồi anh Gia Bảo, tôi giúp anh thay đồ. Giờ anh có thể xoay người lại không? Nằm sấp như vậy tôi không làm được.” Gia Bảo nghe giọng điệu như vậy trong lòng có hơi rợn người nhưng sau đó liền vui vẻ vì đã làm khó được Tuấn Minh. Anh xoay người lại, nhìn thấy Tuấn Minh chăm chú, ánh mắt sắc sảo, quyến rũ, ma mị như muốn nuốt chửng mình thì có chút... sợ. Tuấn Minh cẩn thận mở từng nút áo của Gia Bảo. Những ngón tay thon dài, linh hoạt lướt trên cái áo sơ mi trắng. Khi cởi được một nút áo thì Tuấn Minh đưa ánh mắt ấy lên nhìn Gia Bảo một cái. Cứ thế từng cái từng cái cúc áo được mở ra. Sau lớp áo sơ mi trắng ấy là một khuôn ngực đầy đặn, chắc nịch, rất giống kiểu người thường tập gym. Tuấn Minh chăm chú nhìn Gia Bảo không rời mắt, sau đó mỉm cười thốt lên. “Cơ ngực anh đẹp thật.” Không hiểu sao nhìn Tuấn Minh cười như thế, Gia Bảo cảm nhận được sự ấm áp lạ thường, nhưng cũng có chút sợ ánh mắt kiểu đó. Bàn tay Tuấn Minh từ từ di chuyển xuống mở từng nút áo ra. Trái tim Gia Bảo cứ thế từng lúc đập nhanh hơn, mạnh hơn. Nghe câu nói ấy lại càng thở không nổi. Gia Bảo bật đứng dậy, đi đến chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài. Giọng nói có chút dao động theo nhịp thở. “Cái này... tôi tự cởi được rồi.” Tuấn Minh trong này nhìn theo mà cười thầm. ‘Phải vậy chứ, tự mình làm ngay từ đầu có phải tốt hơn không? Bày đặt làm khó tôi à.' Anh bình tĩnh đi đến cạnh Gia Bảo. “Anh không cần tôi cởi giúp nữa sao? Anh đang mệt mà để tôi làm giúp cho.” - Tuấn Minh vừa nói vừa đưa hai bàn tay đến cái áo đang cởi dang dở kia. Gia Bảo ngay lập tức lột cái áo ném xuống đất rồi nhìn Tuấn Minh, dứt khoát. “Xong rồi. Kh... không cần nữa.” Tuấn Minh nghe thấy liền giật mình, nhưng sau đó vui vẻ di chuyển đôi mắt từ vùng ngực săn chắc kia xuống cơ bụng sáu múi cơ hoàn hảo, rồi từ từ xuống thân dưới của Gia Bảo. “Còn cái quần kia, có cần tôi cởi giúp luôn không?” “Không cần, không cần. Tôi tự cởi được. Cậu qua kia đi.”
"Cuộc phẫu thuật nào cũng sẽ có rủi ro dù lớn hay nhỏ. Nếu may mắn tôi hồi phục lại thì tôi sẽ đến chỗ anh thử việc trong 3 tháng. Sau thời gian đó sẽ tùy thuộc vào quyết định đi hay ở của tôi. Anh không được can thiệp đến. Còn nếu như không may sức khỏe tôi không thể phục hồi lại bình thường thì tôi xin từ chối trước ở đây. Tôi còn một đề nghị nữa. Anh không được nói cho ai biết, đặc biệt là chú Hùng cho đến khi tôi về nước. Anh cũng không được can thiệp vào bất cứ thứ gì liên quan đến cuộc phẫu thuật của tôi. Tôi có thể lo liệu và chi trả tất cả. Tôi không muốn… được anh thương hại một chút nào. Anh đồng ý chứ?” Anh Kiệt xoa mạnh hai vai Thái Hưng, nâng cằm đối phương lên đối mắt với mình, nhấn mạnh. “Tôi đồng ý. Cuộc phẫu thuật của cậu nhất định sẽ thành công. Cậu phải trở thành thư ký của tôi.”