4.0.0
07:16:16 21/11/2024
Ngày còn bé cứ mong mình trưởng thành thật nhanh để có thể làm mọi thứ mình thích, đến nhiều nơi mà mình từng ao ước. Nhưng khi trưởng thành rồi chỉ mong mình mãi là đứa trẻ của ngày xưa, hồn nhiên, vô lo, vô nghĩ…
Thẻ:
Nơi tôi sinh ra là một vùng quê nghèo, nơi ấy vẫn chưa phát triển về cơ sở hạ tầng nhiều, hàng xóm xung quanh nhà tôi nhà nào khá giả lắm cũng chỉ có một chiếc vô tuyến đời cũ, cứ chiều tối đến là cả xóm lại xúm nhau ngồi trật tự ngay ngắn để xem phim truyền hình vào khung giờ cố định. Đám trẻ như chúng tôi lại chẳng ham những bộ phim như thế, cứ đến giờ đó là chúng tôi lại rủ nhau hát ca và chơi một vài trò thiếu nhi thuở ấy chẳng hạn như ô ăn quan, nhảy dây… Cứ thế tuổi thơ tôi cứ gắn liền với những điều đơn sơ như thế, buổi ngày thì đến trường, chiều về lại cùng đám trẻ trong làng cùng nhau thả những cánh diều bay mãi đến tận trời xanh, đến tối vừa ngồi vào bàn học chưa được bao lâu thì lại nghe tiếng của đám trẻ rủ nhau ca múa hát. Tuy nghèo tuy thiếu thốn nhưng người dân quê tôi luôn thật thà chất phát, thấm đượm tình làng nghĩa xóm. Có đôi lần khi xem vô tuyến thấy người ta có nhà cao cửa rộng, được ăn sung mặc sướng, tôi cũng từng mong ước mình sẽ được như thế, và hơn nữa tôi còn mong ước lớn lao hơn nữa khi có thể giúp đỡ phần nào đó cho cha mẹ tôi vì họ đã quá vất vả rồi. Đám trẻ chúng tôi động viên nhau rằng mai này cố gắng học thành tài để quay về xây dựng quê hương, nhưng khi trưởng thành rồi, đã có công ăn việc làm ổn định rồi thì không còn ai nhớ đến lời hứa năm xưa nữa và việc trở về quê chỉ là những chuyến trở về thăm nhà dăm ba bữa lại phải rời đi. Những đứa trẻ năm ấy chỉ như là những lữ khách vội vã trở về rồi lại vội vã rời đi khỏi nơi mình từng sinh ra và lớn lên. Đến hiện tại đang tha hương nơi đất khách quê người tôi lại mong ước rằng mình mãi là đứa trẻ của trước kia, được nghe tiếng bà gọi mỗi chiều về ăn cơm hay tiếng mẹ la mắng mỗi khi bài kiểm tra đạt điểm số thấp, hay những lời yêu thương từ cha khi tôi đạt thành tích tốt, còn đâu đó tiếng gọi của đám trẻ mỗi lần tụ tập chơi đùa cùng nhau. Tôi ngày một trưởng thành thì cũng đồng nghĩa với việc cha mẹ tôi ngày một già đi, điều tôi luôn đau đáu trong lòng là vẫn chưa báo đáp được gì nhiều cho cha mẹ khi họ tuổi đã xế chiều. Cuộc sống xô bồ ở thành phố hiện tại khiến tôi nhiều lúc mệt mỏi, khi buổi sáng vội vã thức dậy cho kịp chuyến xe đến cơ quan, hay những ngày tăng ca đến tối muộn và những ngày kẹt xe vào giờ cao điểm, tiếng còi xe inh ỏi đến đau đầu. Những năm tháng tuổi thơ ấy trôi qua quá nhanh, để giờ đây còn đọng lại trong tôi chỉ còn là những kí ức, những kí ức tốt đẹp sẽ mãi khắc ghi trong tim tôi, không thể nào xóa nhòa được. Nếu có một điều ước tôi mong mình có thể trở lại những năm tháng tuổi thơ ấy!