Tiếp tục với
Đồng hồ vĩnh cửu
5 3 5 5 64 28
Đồng hồ vĩnh cửu - Ryan Phạm 603 Truyện dài - hết
ryanclow

Author: Tĩnh Tuyết, Ryan Phạm A/N: Part lẻ bạn Tuyết viết, part chẵn bạn Ryan viết. Truyện đã được viết vào năm 2006 và hoàn thành vào một dịp trước Tết nguyên đán 2008, năm mà cả tôi và Tuyết đều đang bước qua tuổi 18. Mười tám tuổi, ai có thể ngờ những ngày giáp Tết năm đó, vì để kết thúc một chặng đường của tuổi trẻ, và để trưởng thành hơn, tôi và Tuyết đã viết mười hai chương cuối của Đồng hồ vĩnh cửu trong vòng một tuần. Sáng dậy là đọc chương của bạn gửi cho mình, nhắn tin qua Yahoo để hồi đáp, và lên kế hoạch cho chương của mình, rồi viết, rồi gửi cho bạn đọc, giống như đã dùng hết sức lực của thanh xuân để đưa cho hai nhân vật của Đồng hồ vĩnh cửu một cái kết vậy. Năm sau là năm kỷ niệm câu chuyện này hoàn thành: mười lăm năm. Không biết ở đời còn một dịp nào mười lăm năm nữa không? *** Đồng hồ đưa nhịp. Tick tack…kim dài đi qua kim ngắn, đã bao lần? Vĩnh cửu như thời gian không ngừng chảy, vĩnh cửu như đồng hồ mải miết quay, không hề đổi thay. Chưa từng đổi thay… là vĩnh cửu, cậu có biết, là vĩnh cửu duy nhất chỉ một. Tình yêu của tôi. Nước mắt của tôi. Cô đơn của tôi. Thời gian của tôi. Kim đồng hồ quay theo nhịp bánh răng, quay mãi mãi, mãi mãi… Tìm thấy để chạm vào. Yêu thương này, dành cho cậu, chỉ cho cậu, duy nhất, vĩnh viễn, như kim dài kim ngắn lần lượt chạm vào rồi đi qua nhau. Như cậu chạm vào tôi, đi qua tôi, lại chạm vào, lại đi qua, chạm vào, đi qua. Vòng tuần hoàn chưa hề đứt đoạn. Mãi mãi xoay cùng. Trên vạch số cuộc đời, cuộc chạm vào và đi qua chưa thôi ngừng nghỉ. Cuộc tìm kiếm yêu thương chưa thôi ngừng nghỉ. Hãy nghiêng cổ tay trái, nhìn hồi ức của chúng ta. Qua vai cậu, thời gian đang rơi xuống, từng phiến một như thủy tinh trong vắt. Rơi… Dẫu có rơi hết ngàn phiến ấy, chúng ta chưa bao giờ cách xa

Thẻ:

Chúng ta sẽ chết nửa hồn đau. Em sẽ vẫn hướng về anh như đã hướng. Cuộc tình xanh mãi trong hồn anh. Em yêu anh biết mấy. Đôi chúng ta, đôi chúng ta… Sẽ không còn thấy nhau nữa sao? Em đang trơ cạn. Em chỉ cười buồn. Em đau đến trơ cạn, và khi nghĩ đến anh, em không còn khóc nữa, em chỉ cười buồn. Và em cười rất buồn. Ôi người yêu, em đã chấp nhận số phận cuộc đời giáng xuống em, chúng ta sẽ chia cách như bao đôi uyên ương bị lìa nhau. Anh biết không, mùa thu có thể chết, chúng ta có thể vĩnh viễn không còn nhìn thấy nhau trên cõi đời này. Nhưng cuộc tình và nỗi nhớ trong em không chết, không chết đi bao giờ, trừ khi thân xác em tan rã dưới lòng đất. Em vẫn chờ đợi anh. Xin anh hãy nhớ. Không bao giờ chúng ta nói, giã từ.

Cậu hôn tôi. Đôi môi cậu vẫn như xưa, ấm áp và ngọt ngào. Cảm giác mãnh liệt trong nụ hôn không phải là sự dồn dập mà sự dâng hiến tất cả. Cậu hôn rất tuyệt. Tôi siết cậu chặt hơn, bàn tay ve vuốt lưng cậu, còn lưỡi cứ tham lam cuốn lấy lưỡi cậu. Lưỡi tôi cảm nhận mùi vị của cậu, ngọt ngào, giờ tôi mới phát hiện, không phải chỉ khi uống bia nụ hôn của chúng tôi mới có mùi vị ấy. Mà ngay cả bây giờ, vị say nồng cũng tràn đầy vòm miệng của cậu. Nó còn dữ dội gấp bội lần những thứ rượu mạnh. Đến khi kết thúc nụ hôn ấy, cậu nhìn tôi, tay tôi vuốt lên má cậu. Tôi không ngờ chỉ ba tháng xa cách, tôi lại nhớ cậu nhiều đến thế. Lần đầu tôi biết ghen là với Xuyên Bối, còn lần đầu tôi biết nhớ nhung là với Daniel một cậu trai đến từ Anh. Tôi lần theo sống mũi của cậu. Tôi hôn lên mũi cậu, rồi hôn lên mi mắt, rồi hôn lên trán. Tôi ôm cậu vào lòng mình. Cậu cứ im lìm như thế.