4.0.0
07:16:16 21/11/2024
Nàng là cháu nội của Hưng Đạo Đại Vương - Trần Quốc Tuấn, gọi Thái hậu bằng "cô", gọi Quan gia một tiếng "anh họ". Năm Hưng Long thứ ba, nàng thay thế chị ruột bị thất sủng của mình là Văn Đức Phu nhân để nhập cung, ban đầu được sơ phong làm Thánh Tư Phu Nhân, trải qua mười sáu năm thì lên ngôi Thuận Thánh Hoàng Hậu.
Từ xa lúc này có một nhóm người từ từ bước đến. Nổi bật nhất trong số bọn họ là hai vị nữ nhân khí mạo bất phàm. Người đi trước mặc áo tứ điên màu đỏ, trên búi tóc bóng mượt tô điểm rất nhiều trang sức. Gương mặt nàng ta sắc sảo, đẹp nhất là đôi mắt phượng cùng làn mi đen tuyền. Diễm lệ và xa hoa như thế, chắc hẳn nàng ta chính là Thục phi, người hiện giờ chiếm trọn ân sủng. Nữ nhân đang sánh bước cùng Thục phi cũng nổi bật không kém. Tuy rằng nàng không quá xa hoa, nhưng mà bản thân lại toát ra khí chất cao quý vô cùng. Mặc trên người một bộ tứ điên màu xanh lam, gương mặt của nàng đầy nét thông tuệ. Nàng chính là Quý phi, con gái độc nhất của Thái uý Trần Đức Diệp. Theo vai vế thì chính là cháu gái của Thái thượng hoàng, gọi Quan gia một tiếng "anh họ". Đằng sau Thục phi và Quý phi là một vài nữ nhân ăn mặc sang trọng. Bọn họ chắc hẳn là Phu nhân, hoặc là Ngự nữ hầu hạ bên cạnh Quan gia. Giữa lúc phong thái đang áp đảo ngời ngời như thế, đột nhiên chiếc khăn trên tay của Thục phi chợt rơi xuống. Khăn rơi tưởng như vô tình nhưng thật ra là hữu ý, bởi lẽ chiếc khăn rơi đã rơi xuống trước mặt Quý phi, khiến cho nàng phải dừng lại một bước, tạo cơ hội cho Thục phi bước lên vượt mặt. Cận tỳ của Quý phi là Cẩm Tú thấy thế, liền nhanh nhẹn cúi xuống nhặt lấy chiếc khăn, sau đó hướng về phía Thục phi kính cẩn đưa đến. Thục phi thấy thế thì chau mày nói: "Khăn này bẩn rồi! Bổn cung thưởng cho ngươi!" Thục phi nói xong thì ngạo mạn bước đi, mới được nửa bước thì đã bị cận tỳ của mình là Hạ Thuỷ cất tiếng ngăn cản: "Thục phi điện hạ xin dừng bước, Cẩm Tú dẫu sao cũng chỉ là nô tỳ hầu cận Quý phi điện hạ. Cô ta làm gì xứng để dùng chiếc khăn bằng lụa vân thượng hạng này?" Thục phi quay đầu mỉm cười, vờ như sơ ý mà nhoẻn miệng đùa cợt: "Nếu Cẩm Tú không xứng, thôi thì hãy đưa cho Quý phi vậy!" Đám Phu nhân và Ngự nữ đằng sau nghe thế, chỉ kịp há hốc mồm nuốt vào một tia kinh ngạc. Bọn họ chỉ biết cúi đầu theo dõi thần thái của Quý phi, ngoài sự lo sợ đâu đó cũng có một chút hiếu kỳ, không biết Quý phi sẽ đáp trả thế nào. Chỉ thấy hoa văn sóng nước trên áo của Quý phi lấp lánh trong nắng mai, nụ cười nhàn nhạt của nàng khiến người ta có chút khiếp sợ: "Chẳng phải Thục phi nói chiếc khăn này đã bẩn rồi sao? Cẩm Tú là cận tỳ của bổn cung, làm sao có thể nhận lấy một chiếc khăn tay bẩn thỉu như thế? Trái lại Hạ Thuỷ là cận tỳ bên cạnh Thục phi, nếu cô muốn đem thứ đồ vứt đi của mình tặng cho người khác, bản thân vẫn nên nghĩ đến cận tỳ của mình đầu tiên. Huống hồ gì Hạ Thuỷ trước giờ luôn được Thục phi ưu ái, chịu thiệt nhận lấy một chiếc khăn tay bẩn thỉu này, cô ta đương nhiên là sẽ không chấp nhất!" Câu đó của Quý phi ngoài mặt chê bai chiếc khăn nhưng thực chất toàn nhắm vào Thục phi, đám Phu nhân và Ngự nữ đằng sau theo đó mà tự nhiên nể phục. Thục phi cũng không chịu thua kém, chỉ cười lạnh liếc nhìn Hạ Thuỷ: "Quý phi hỏi ngươi có chấp nhất hay không, sợ gì mà không mau trả lời?" Hạ Thuỷ đó nhìn sơ qua cũng biết là người ương ngạnh, nhân lúc bản thân được Thục phi chống lưng, liền mạnh miệng đáp lời: "Nhận được chiếc khăn tay bằng lụa vân thượng hạng này, nô tỳ tạ ơn Thục phi điện hạ còn không kịp, lý nào lại dám chấp nhất như lời Quý phi điện hạ nói? Phàm là đồ của Thục phi điện hạ, nếu không phải là cống phẩm thì cũng là vật được Quan gia sai nghệ nhân đích thân chế tác. Chiếc khăn này có bẩn đến đâu, thậm chí là rách nát cỡ nào, từng đường kim mũi chỉ cũng quý giá hơn gấp nhiều lần những thứ mà viện Thượng phục đem đến. Xem bộ vẫn là Cẩm Tú không có phúc nhận được mấy món trân phẩm này!" Miệng của Hạ Thuỷ đúng là độc địa, nói như thế chẳng khác nào nói rằng, ngày thường Quý phi không được Quan gia tặng cho mấy thứ đồ trân phẩm? Cẩm Tú nghe xong câu đó, không chờ Quý phi mở miệng mà liền thay chủ nhân mình đáp trả một câu: "Hạ Thuỷ cô đúng là có phúc! Nhưng mà phúc phần trước giờ vốn có nhiều loại. Có phúc nhận được đồ bỏ của chủ nhân là một phần phúc. Có phúc học hỏi những điều hay từ chủ nhân giống như ta lại là một phần phúc khác. Tuy rằng phúc phần của chúng ta khác nhau, nhưng mà đều giống nhau ở cùng một điểm. Không biết Hạ Thủy cô có biết điểm chung đó là gì hay không?" Không chờ Hạ Thủy trả lời, Cẩm Tú liền cười nhạt nói tiếp: "Xem bộ Hạ Thủy cô sung sướng quen rồi nên đã không nhớ ra một điểm quan trọng này. Điểm chung của chúng ta đó chính là thân phận nô tài. Có thể nói, xuất thân là thứ khó lòng thay đổi. Hạt đậu thì chỉ có thể mọc ra cây đậu, làm sao có thể mọc ra cành vàng lá ngọc được?" Lời lẽ của Cẩm Tú quả thực là thâm sâu. Khỏi nói thì ai cũng biết cành vàng lá ngọc ở đây là chỉ Quý phi. Còn hạt đậu chính là dựa vào họ Đỗ của Thục phi mà ẩn dụ. "Cô! Không ngờ cô lại to gan đến thế! Dám chê xuất thân của Thục phi điện hạ thấp kém ư?" - Hạ Thủy không giấu nổi tức giận. Thục phi nghe đến đó thì lạnh lùng liếc nhìn Hạ Thủy. Cô ta nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Thục phi, lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời. Chỉ nghe Cẩm Tú nhẹ giọng đáp: "Nô tỳ chưa bao giờ nói ra câu này. Thậm chí dẫu có trăm lá gan, nô tỳ cũng không dám nói ra câu đó! Kính xin Thục phi điện hạ suy xét!" Thục phi nghe đến đây thì nở ra một nụ cười lạnh, sau đó nàng bước tới nâng cầm Cẩm Tú lên, sau cùng cong môi nói: "Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mà câu từ lại sắc lạnh, nghe qua giống như là đang giấu dao trong sách vậy! Không uổng công ngươi theo hầu Quý phi nhiều năm, bản thân cũng đã học hỏi nhiều điều từ cô ta!" Thục phi nói đến đó thì liên tục gật gù: "Đi theo Quý phi quả thực là phúc phần của ngươi. Nghe nói Quý phi sớm đã an bài, sau này khi ngươi hết tuổi hầu hạ trong cung, bản thân sẽ được cân nhắc nhận lấy chức vị Nữ quan, đây là điều mà không phải nô tỳ nào cũng có được. Giống như Hạ Thuỷ vậy, sau này bất quá cũng chỉ được bổn cung thưởng cho một ít của hồi môn, rồi được gả cho một nhà chồng tốt. Làm gì mơ mộng đến chuyện làm việc tại một trong lục viện trong cung?" Thục phi lại dừng lại một chút rồi lắc đầu chậc lưỡi: "Chậc... có điều bổn cung muốn nói cho ngươi một đạo lý này, dẫu sau này Hạ Thuỷ không thể có được chức vị Nữ quan, nhưng khi được gã cho một nhà tốt, bản thân chắc chắn sẽ được làm chủ. Còn ngươi dẫu sau này có thể trở thành Nữ quan, bất quá cũng sẽ tiếp tục hầu hạ trong cung, so với thân phận nô tỳ chẳng khá hơn là bao. Huống hồ ngày tháng còn dài, từ giờ cho đến ngày chính thức với tới vị trí Nữ quan kia, ngươi nhất định phải vô cùng thận trọng. Ngộ nhỡ phạm phải lỗi gì mà Quý phi không thể che chở cho ngươi, e là kết cục của ngươi sẽ không được tốt đẹp!" Quý phi không để người của mình chịu uất ức, liền bước tới một bước gạt ngón tay của Thục phi ra khỏi cằm Cẩm Tú: "Móng tay của Thục phi sắc nhọn, không nên chạm đến gương mặt của Cẩm Tú. Người khác thì không nói, Cẩm Tú là người vẫn hay đứng một bên trong lúc bổn cung mài mực cho Quan gia. Nếu chẳng may trong lúc đề thư viết chữ, Quan gia vô tình thấy được một vết trầy xước trên cằm Cẩm Tú, e là móng tay của Thục phi chẳng còn được sơn những màu sắc sặc sỡ thế này đâu!" Thục phi nghe đến đó thì cười nhạt: "Xem bộ Quý phi cũng đã quá nuông chiều cận tỳ. Da mặt Cẩm Tú rất dày, móng tay của bổn cung không làm tổn hại cô ta được đâu. Có điều móng tay của đám người ở viện Đình Ngọ thì khác. Chỉ mong Cẩm Tú luôn ngoan ngoãn, cẩn thận, không bao giờ bị đưa đến viện Đình Ngọ chịu phạt!" Thục phi nói xong câu này thì cười lạnh bỏ đi, tiếp tục bước về phía cổng cung Nghênh Xuân.