Tiếp tục với
SELENA WHITELEY - THIÊN THẦN SA NGÃ
3 12 0 1 4 19 56
SELENA WHITELEY - THIÊN THẦN SA NGÃ - Élisabeth 754 Truyện dài - hết
elys

“Landcaster đẹp, đẹp não nề trong mỗi buổi trời trở thẫm, nhuộm xám cánh rừng thưa. Nhưng chao ôi nó dằn vặt tôi trong cái sự cô đơn tột cùng và đớn đau cắt tận xương tủy, nó là quê nhà của tôi - họ nói vậy. Liam Patrick ướm vào người tôi một bầu không khí xưa cũ kỳ quặc, cổ quái đến rợn lên từng sợi tóc mai hai bên thái dương tôi. Vậy mà nó sẽ là chốn giữ cho tôi được an toàn - dì tôi nói vậy. Còn tôi? Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi được rời London, rời khỏi phố Sloane, và rời khỏi bà dì đáng thương của mình. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến giờ phút này - khi mà con dao chết dẫm kia đang kề sát vào cổ mình, mà mỗi nhịp gồng lên hít vào lại là một lần xước da, tươm máu. Đến nỗi mỗi hơi thở cũng phải dành dụm, để những lằn gân nổi cộm không bị cứa đứt, thực đáng thương quá đỗi. Lũ quỷ cong vẹo và cao kều, chúng chẳng có lấy mắt mũi, nhưng cái miệng thì rộng tuếch với hàm răng như đính hàng chục con dao găm đang ở ngay trên đỉnh đầu tôi. Có thể cái đầu tôi sẽ bị chúng cắn phập và đứt mất trong chỉ chưa đến đôi ba giây nữa. Nhưng thì sao chứ, dẫu sao tôi cũng sẽ phải chết dưới tay chúng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Và có lẽ tôi nên xem đó là một niềm vinh dự khốn cùng, chỉ để ít ra bia mộ của tôi cũng được khắc lên một lý do chính đáng và nghiêm chỉnh, thay vì tự sát. Mà thôi, dù gì đi nữa, quyết định này cũng là ước mơ mà suốt quãng thời gian qua tôi khao khát - được sống quả cảm, được khẳng định mình, được có gia đình và hy sinh cho họ.” ******** Wordpress: elisabethbooks.wordpress.com Tiktok: @elisabeth_elys

Mái tóc Selena đỏ rực, xoăn tít tắp nhưng lại mượt mà, nom như những dòng suối đỏ nơi thiên đường, vô tình tạo thành một dòng chải mướt mát, lướt ngang qua bờ vai trắng nõn rồi vắt vảnh trên mảnh xương đòn gầy nhom của Selena. Chúng khiến Helios thích thú với những cú chạm hững hờ từ những sợi đỏ tươi ấy vào gò má cậu, nhồn nhột mà mướt mềm. Rồi Selena bảo rằng nó thích hoa lan tím, con bé kể về cái giàn lan tím ngoài ban công phòng nó mà cứ nôn nao nhớ dì Alina. Không biết vô tình hay cố ý mà cậu Helios cũng thích lan tím, cậu ta còn thích mọi loài lan rừng. Cả cái chuyện con bé Selena bị dị ứng với bơ đậu phộng lại cũng giống với Helios. Trong phút chốc, con bé Selena cảm thấy nhẹ nhõm và an ủi phần nào vì ở cái vùng đất lạ lẫm này lại tìm được một người bạn - người anh trai hợp tánh với nó. Tòa lâu đài cổ kính có bóng hình của ba đứa trẻ: Helios, Selena và Derek đứng nhoài người ra cái ban công lớn trên lầu hai, chúng vươn cánh tay ra ngoài để đón nhận từng làn hơi mát mẻ đang lướt qua vun vút. Bọn trẻ như cố với tay, hòng chạm lấy những màn sương đêm ẩm lạnh đang lập lờ bay nhảy bên ngoài kia. Con bé Selena đứng ở giữa, nó khẽ khép hờ mi mắt để cảm nhận rõ ràng hơn từng làn gió nhè nhẹ, man mát tạt ngang qua gò má ửng hồng của mình. Rồi con bé lại mở tròn đôi mắt hổ phách trong veo, phóng tầm nhìn đi xa xăm xuống phía cánh rừng tối đen như mực; cả nơi chân đồi xa có ánh đèn dầu vàng cam lấp lánh, xếp thành một dãy dài, hắt lên từ ngôi làng nào đó, tựa hồ dung nham xé đôi giữa chân đồi; và cả mấy ngọn khói xám xịt phả ra từ ống khói nghi ngút, tựa như nền bút chì đổ bóng xám, rạch một vài đường nghuệch ngoạc ngay giữa mảnh giấy đen. Lòng Selena chợt xốn xang khi có một mảnh ký ức mờ nhạt và vô định chợt cắt ngang qua trí nhớ mình, rồi hiện lên trước mắt nó một hình ảnh cái ban công nhỏ gỉ sét ở nhà dì Alina. Con bé Selena tóc đỏ ấy bỗng dưng nhận biết được rằng khi nó rời đi rồi thì nó mới hiểu được như thế nào là thiếu vắng đi một điều quan trọng, điều mà đã gắn bó với tâm hồn nó từ những ngày xưa cũ, nó lạc lõng! Ngày trước, Selena đã từng ước ao biết mấy về một ngày được vươn ra biển lớn, được chạm đến một nơi rộng lớn và xa xôi bên ngoài con phố Sloane nhỏ hẹp ở London kia. Ít nhất thì nó cũng phải rời phố Sloane và đến một nơi khác tấp nập, nhộn nhịp hơn, thay vì ở mãi với những thứ cũ kỹ trong một khu phố toàn những cụ già đã sống gần mười thập kỷ. Vậy mà giờ đây, ngay trong giây phút này, con bé đã đặt chân đến một vùng đất rộng lớn, một nơi ngập tràn phép thuật và huyền bí, bên cạnh những người bạn xa lạ, ở nhà của một người chú ruột mới gặp mặt được nửa ngày. Trong tận nơi đáy tim Selena chợt thoang thoáng vụt qua một chút nôn nao về hành trình sau này, không biết sẽ êm đềm hay gian khổ, lại đan xen cả một nỗi lo vô định mà ngay cả chính nó còn không thể mô tả được chính xác cái nỗi lo đó là gì. Nhưng chí ít, nó thực sự không còn là Selena bé nhỏ, trơ trọi nơi khung cửa sổ bên phố Sloane nữa. Nó biết rằng mình cần phải cố gắng, phải mạnh mẽ và cứng rắn nhiều hơn, nhiều hơn những gì nó đã từng trong mười lăm năm qua. Từng lọn tóc xoăn mềm của Selena nhè nhẹ bay bay khi nó chồm người ra trước, ngẩng đầu nhìn lên nơi bầu trời cao vợi, ngập tràn sao. Selena chợt ngẩn người đi với những dải sao đầy màu sắc, như thể cầu vồng đã bị những gã lãng mạn khốn cùng xay nhuyễn, rồi đem rải ra khắp nền trời đêm đen huyền. Đến nỗi mà Selena đã những tưởng nó vừa trông thấy được cả dãy ngân hà trên nền trời vùng Landcaster. Selena thích ngắm sao như vậy, khi mà nơi London hoa lệ, nơi mà bầu trời bị đã khuất lấp đi mất dưới đỉn chóp nhọn của những tòa cao ốc. Selena nhìn mãi mấy ngôi sao lấp lánh, ngọn gió mạnh khiến lọn tóc dài của nó tung lên, rồi tạt mạnh vào bờ vai Helios như cố đánh động vào tâm hồn anh ta một lời gọi thân tình. Selena liền quay sang, ngại ngùng đưa tay vuốt gọn lại mấy lọn tóc đỏ nghịch ngợm của mình thì bỗng dưng lại bắt gặp ánh mắt yên bình của Helios. Ánh mắt chạm vào tận sâu trong trí nhớ của Selena, nó chợt cảm nhận được một hơi ấm quen thuộc đến lạ lùng, một ánh nhìn yên bình đến thân thương. Tựa hồ ánh mắt ấy có thể len lỏi qua được hết những ngóc ngách nhỏ hẹp từ tận cùng trong những sợi dây trí nhớ đứt quãng, vô hình của Selena, rồi dấy lên trong thân thể con bé một luồng điện nhẹ nhàng, trải dọc từ trí não xuống tận tim gan. Vừa hay, luồng điện vô hình kia lại y hệt như có thể lây lan sang tận Helios thông qua ánh mắt thân thương đang trao nhau nồng ấm, khiến anh ta thoáng chốc giật mình mà quay đi hướng khác. Có phải là do màu mắt của Helios trông giống hệt màu mắt của Selena chăng? Đôi mắt màu hổ phách - màu sắc của sự huyền bí và cuốn hút - màu của sự ban tặng như một món quà quý giá từ Thượng Đế?