Tiếp tục với
Trăng dẫn lối
6 0 1 0 0 8 1
Trăng dẫn lối - Meeanleen 73 Truyện ngắn - hết
meeanleen

"Tôi tự hỏi có phải mình đã quá dại dột không khi giúp một hồn ma. Phải, một hồn ma. Tôi đã thấy cậu ta cách đây không lâu, có lẽ tầm một tháng trước. Cậu ta thường đứng cạnh cột đèn giao thông dưới bóng cây bàng, hoặc ngồi ở trạm chờ xe buýt gần đó." ---- Cảnh báo: – Bạn nhận thức rằng truyện này hoàn toàn hư cấu. – Bạn nhận thức rằng truyện này xuất phát từ trí tưởng tượng. – Bạn nhận thức rằng tác giả hầu như không có kiến thức về ma quỷ, truyện được viết để thỏa mãn nhu cầu giải phóng ý tưởng của nó. ---- Credit bìa: Ảnh bìa từ Aron Visuals và Dids trên Pexels, EllisYe dàn chữ. Mình rất cảm ơn nếu bạn mua truyện hoặc donate cho tác giả ^^

Theo lời của hồn ma, cậu ta cần tìm đến cửa Địa phủ vào đêm rằm sắp tới. Cửa Địa phủ chỉ mở mỗi năm một lần vào rằm tháng Bảy để các hồn ma lên trần thế thăm người nhà, nhưng không ai biết rằng vẫn có những hồn ma bị lạc hoặc không kịp về khi hết đêm rằm. Thế là vào đêm rằm tháng Tám, khi trăng tròn và sáng nhất, cửa sẽ được hé ra một lần nữa để đón các hồn ma này về, đồng thời các oan hồn vất vưởng có thể nương theo đó mà báo danh để không còn phải lưu lạc chốn trần gian. - Các oan hồn này có thể theo ánh nến của đám rước đèn lồng để tìm được cửa, nhưng trẻ em ở thành phố này không còn chơi đèn lồng thủ công nữa, ánh đèn điện không thể soi đường, oan hồn như tôi không thể tìm được đường về Địa phủ. - Tại sao cậu vẫn còn lang thang ở đây? - Tôi chết quá đột ngột. Tôi rất sợ hãi và không chấp nhận mình đã chết. Những hồn ma còn quá nhiều luyến tiếc và oán niệm sẽ trở thành oan hồn, không thể xuống Địa phủ. – Nói đến đây, khuôn mặt cậu ta bỗng trở nên vặn vẹo, một dòng máu chảy xuống thành một trán, giọng cậu ta cũng biến đổi trở nên đáng sợ. – Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!