Tiếp tục với
Vật vờ vất vưởng
0 0 0 0 0 18
Vật vờ vất vưởng - Blue Cat 17 Truyện dài - hết
blue_cat1201

VẬT VỜ VẤT VƯỞNG Written by Blue Cat Do not reup Genre: Psychological, dark romance, SOL, hơi hướm khủng hoảng hiện sinh, được ảnh hưởng phong cách từ "Rắn và khuyên lưỡi" nếu bạn từng đọc truyện Nhật. Rating: 18+ (không hẳn có cảnh nóng nhưng ngôn ngữ nhạy cảm) Status: finished (đã hoàn thành) Couple: BxG. Blurb: Câu chuyện về quá trình chập chững vào đời của một số người. Một người lớn sớm kéo theo một người khác, một người cố gắng kéo người kia ở lại, người kia thành người đứng giữa. Sau đó xuất hiện thêm một, à không, nhiều người đứng giữa nữa. *Lời tác giả: Truyện viết từ rất lâu rồi, đăng lại cho mn đọc cho vui, có gạch đá xin nhẹ tay.

Thẻ:

Sinh nhật năm nay, bố tặng tôi hẳn một chiếc ô tô hoành tráng, láng cóng, còn gạ gẫm: “Đi học lái xe rồi mai mốt chở bố đi du lịch một chuyến thiệt là thả ga luôn!”. Tôi ngắm chiếc xe sang trọng đến là ảo và cười toe toét mà trong lòng khẽ nhói với ý nghĩ: nếu Nguyên mà thấy nó chắc sẽ làm mặt khinh bỉ, nói đểu tôi mấy câu kiểu như: “Đại gia! Đại gia đem bán chiếc xe này khao anh em một chầu đi! Nhìn cái mặt đại gia lái ô tô chỉ có tông vào cột đèn!”. Bây giờ, nếu Nguyên quay lại chơi với tôi, tôi sẵn sàng đem bán chiếc xe này. Thậm chí, bán hết gia tài của tôi cũng được, chỉ để thấy Nguyên cười với tôi, xoa đầu tôi đến rối cả lên như trước. Nhưng mà, tôi biết là Nguyên sẽ không quay lại. Tôi biết là Nguyên vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật tôi, nhưng rồi một lúc nào đó, khi thời gian chữa lành vết thương trong tôi, Nguyên cũng sẽ bỏ quên thói quen nhớ đến ngày sinh nhật một con bé ngày xưa vẫn hay khóc nhè. Và quên cả tôi.

– Này, em có bao giờ hối hận không? Như thể suy nghĩ tương thông, tôi vừa nghĩ đến đó thì y như rằng Hoàng Anh cất tiếng hỏi. Hắn ngồi trên bậu cửa sổ hút thuốc, áo sơ mi vắt hờ hững trên vai trần. Với làn khói trắng vây quanh, trông Hoàng Anh lúc này giống như một người từng trải. Tôi ngả người nằm xuống, hai chân co lại áp vào thành giường. Mùi khói thuốc vẫn lảng đãng buồn. Vừa nghịch chân tay con cá sấu, tôi vừa hỏi lại: – Hối hận vì cái gì cơ? – Mọi thứ. Vì đã đến đây chẳng hạn. Mặc dù giọng Hoàng Anh nghe như đang đùa nhưng tôi có cảm giác hắn vừa nghĩ đến thứ gì đó rất kinh dị. Không, chắc là đã nghĩ đến từ lâu rồi, chỉ là cho rằng mình không nên nói ra, hoặc không muốn nói ra thôi. Tôi đoán mình biết đó là điều gì. – Có! – Tôi đáp chắc nịch, trôi chảy bằng cái giọng đáng ghét nhất có thể – Em hối hận vì không dưng đi yêu một thằng điên, không những điên mà còn bệnh! Nếu không gặp anh, chắc em đã không thay đổi, không “tha hóa”. Và nếu vậy thì Nguyên đã không bỏ em mà đi. Tôi chỉ buột miệng nói thế thôi và phì cười ngon lành, nhưng rồi chợt bàng hoàng khi phát hiện ra: có phải vì như thế không? Có phải vì Nguyên nghĩ rằng tôi đã chọn Hoàng Anh, nghĩa là đã từ chối đi cùng cậu ấy nên chọn cách rời ra trước? Có phải vì Hoàng Anh nên tôi mới mất Nguyên không? Nguyên xưa nay không yêu ai, không yêu bất cứ thứ gì, nhưng tôi tin là Nguyên thật lòng khi làm bạn với tôi. Tôi bật dậy, ngơ ngác nhìn Hoàng Anh. – Anh rất tiếc. – Hoàng Anh vẫn cười bình thản trước thái độ của tôi, nói tiếp – Em biết đấy, vì anh đã biến em thành ra thế này. Nhưng thế cũng tốt đúng không? Sớm hay muộn thì em và bạn của em cũng phải xa nhau thôi. Ai cũng phải lớn lên, xây dựng gia đình riêng, có cuộc sống riêng. Không ai ở bên ai mãi. Trừ khi… – Trừ khi? – Tôi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, hoài nghi. – Hai người lấy nhau.