4.0.0
07:16:16 21/11/2024
Mối tình đầu lúc nào cũng để lại những ký ức rất sâu sắc, không phải là không có lý do. Giống như con mèo đầu tiên cậu nuôi, cái cảm giác lần đầu có trong tay con mèo của mình, ôm ấp, chiều chuộng và chăm sóc nó, đó mãi mãi là những cảm xúc đầu tiên tuyệt vời nhất mà cậu sẽ ghi nhớ cả đời. Dù sau này, cậu có nuôi thêm một con mèo thứ hai khác nữa, dù có tốt hơn rất nhiều, dù có tuyệt vời hơn rất nhiều, nhưng con mèo thứ hai vẫn mãi chỉ là con mèo thứ hai. Trước đây cô từng nghĩ, anh là mối tình đầu ghi tâm khắc cốt, sau này mới hiểu, thực ra giữa hai người vốn chẳng có gì. Cô và anh chưa từng chính thức tiến đến mối quan hệ yêu đương nào cả. Không có tỏ tình, không có hẹn hò lãng mạn. Thậm chí, đến cả anh cũng không công nhận mối tình này. Cô giấu anh đi bình yên trong một mảnh trái tim nào đó, khóa kỹ lại, tự dặn mình sẽ chẳng thêm lần nào nữa mở nó ra. Vậy mà, số phận lại đưa anh trở lại ngay trước mắt cô thêm lần nữa, như chiếc chìa khóa kéo những mảnh ký ức xưa cũ ùa về. Cứ ngỡ rằng năm năm dài tháng rộng sẽ quên được người, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương. Nhưng vết thương của cô qua bao lâu chưa khỏi, rốt cuộc, còn cần thêm bao nhiêu liều thuốc nữa mới lành? (Đợi em nơi cuối cầu vồng | Cẩm Thương)
Sau này sống lâu hơn một chút, càng cảm thấy cuộc đời không chỉ có tình yêu nam nữ là quan trọng. Chỉ có yêu nhau thì rồi cũng sẽ có lúc hết yêu. Chỉ có một người phù hợp, một người chân thành đối tốt với mình thì mới ở bên mình được cả đời. Tùng Vân cứ ngỡ anh Hoàng là người như vậy nhưng hóa ra lại không. Không có ai là người phù hợp với mình, cũng không có ai đối với mình là hoàn toàn tốt đẹp. Con người vốn là tập hợp của rất nhiều ưu điểm và nhược điểm, người phù hợp với mình chẳng qua chỉ là ưu điểm phù hợp, đến nhược điểm cũng phù hợp mà thôi. Đáng tiếc, những nhược điểm của anh Hoàng đối với Tùng Vân là không phù hợp, bản thân cô ấy cũng không chấp nhận được những nhược điểm này. Đã yêu thì yêu cho đúng, cưới thì cưới cho nên. Có vậy, cả đời mới không phải hối hận.
Từ trước đến nay cô vẫn tin rằng, thế giới này không chỉ có tình yêu, đặc biệt là tình yêu nam nữ. Trong sâu thẳm trái tim cô, tình yêu nam nữ vốn là thứ tình cảm thứ cấp, vốn không thiêng liêng và đáng được trân trọng như những thứ tình cảm khác. Vậy thì, cần gì vì nó mà đau khổ. Nhìn Minh Thư mỗi năm vào một vài ngày đặc biệt lại tự ngồi một góc cô đơn khóc, mỗi khi nhắc đến yêu đương lại cười trừ lắc đầu, cô cảm thấy, người con gái này ngốc nghếch đến đáng sợ. Cô ấy lại chìm đắm trong một tình yêu cũ kỹ không có kết quả như thế, lại nhu nhược đòi ở lại đó một mình, không chịu rời đi. Trước đây cô không hiểu lý do vì sao Minh Thư cố chấp như vậy, bây giờ vẫn không hiểu. Nhưng cô chấp nhận rồi, vì cô biết được, người thực dụng như cô sẽ không có nổi thứ tình cảm đến chết đi sống lại, thứ tình cảm điên rồ mù quáng ấy. Bản thân cô cũng không muốn rơi vào đó, cuộc đời là của mình, không tự mình sống vì mình thì ai sẽ sống vì mình.