Tiếp tục với
DUYÊN SỐ
0 0 1 1 0 0 75
DUYÊN SỐ - Ngọc Trai 20 Truyện dài - hết
ngoctrai

Duyên số là câu chuyện được kể kéo dài trong khoảng 12 năm từ khi nhân vật chính Long và Thu 18 đến lúc 30 tuổi – quãng thanh xuân đẹp đẽ trong cuộc đời của mỗi chúng ta. Bối cảnh truyện diễn ra ở hai thành phố: Quy Nhơn và Sài Gòn. Mười hai năm không phải là một khoảng thời gian quá dài của đời người. Nhưng trong khoảng thời gian ấy rất nhiều chuyện đáng nhớ có thể xảy ra để mỗi lần nhìn lại ta thêm trân quý cuộc sống của chính mình hiện tại. Long và Thu đã gặp nhau, thầm thương trộm nhớ, hiểu lầm, bị chia rẽ, hận thù, chia xa rồi lại trở về bên nhau khi trong tim đã hằn sâu những vết thương lòng. Họ đã đi hết thanh xuân cùng nhau với những yêu, ghét, giận, hờn trước khi bên nhau hạnh phúc. Cuộc sống rất nghiệt ngã, đôi lúc chỉ cần một phút yếu lòng ta có thể mất tất cả. Yêu thương là điều đáng giá hơn hết. Hãy tránh xa hận thù để con tim vẫn luôn đập những nhịp chân thành nhất. Mỗi nhân vật trong truyện là một cuộc đời riêng với những góc khuất, suy nghĩ và hành động – họ sẽ đại diện cho một tuýp người trong xã hội nói lên những tâm tư của chính mình. Câu chuyện nhẹ nhàng nhưng lắng đọng nhiều triết lý nhân sinh. Hy vọng độc giả đón nhận và hiểu được những tâm tư mà tác giả đã gửi gắm qua câu chuyện.

"Mỗi người trong chúng ta chỉ có thể nắm giữ hiện tại chứ chẳng thể đoán trước tương lai. Đôi khi chúng ta không cần quá nhiều thứ hay quá nhiều người bên mình mà chỉ cần một người và sự thấu hiểu của người ấy là đủ." Trích chương 7: Rung động

“Long này, tại sao cậu lại học Taekwondo mà không học võ cổ truyền?” Long nhìn Thu rồi lại cười có ý trêu chọc cô. Sóng vẫn vỗ dù chẳng ai để ý. Cuộc đời vốn vẫn thế, vẫn luôn vận động dù ta không nhận ra. “Đơn giản vì mình thần tượng một ngôi sao phim hành động của Hàn Quốc, siêu đẹp trai, siêu tài năng. Khi thần tượng một ai đó trong một vài năm sắp tới bạn sẽ trở thành một người giống y như người đó. Còn cậu tại sao lại học Taekwondo? Chắc không phải thích anh chàng siêu đẹp trai, siêu tài năng nào đó ở lớp học võ chứ? Cậu cứ nói thật đi mình hứa sẽ giữ bí mật.” Trích chương 9: Hoàng hôn 2

“Mẹ nghe nói Thu đã đến nộp đơn từ chức ở chỗ con nhưng con đã ngăn cô ấy lại. Con…” Không để mẹ nói hết câu, hắn liền cắt ngang, đó là điều trước nay chưa từng có, đôi mắt đượm lên một tia buồn, một tia nóng vội và một tia thất vọng. “Cô ấy không nghỉ việc chỉ là thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện đau lòng nên tạm thời cô ấy cần nghỉ ngơi. Đợi một thời gian nữa khi mọi việc lắng xuống cô ấy sẽ trở lại với công việc.” Bà Lan quá hiểu tâm tư của con trai nên bà không khoan nhượng mà cứng rắn hơn nữa. “Mẹ đã biết hết rồi, tốt hơn hết con nên duyệt đơn cho cô ta. Ngày nào cô ta còn ở đây cái nhà này không thể yên được.” “Mẹ, cô ấy có lỗi gì chứ, cái chết của Long đâu phải lỗi của cô ấy…” Trích chương 55: Vết xe đổ

“Cuối cùng em cũng được làm công việc mà mình yêu thích, viết nên những câu chuyện về cuộc sống xung quanh mình. Hay em thử viết một câu chuyện về chúng ta đi?” Thu ngạc nhiên hỏi lại: “Về chúng ta ư?” “Đúng thế, về anh, về em và những gì chúng ta đã từng trải qua.” Gợi ý của Long thực sự không tệ, Thu ngại ngùng hỏi anh: “Vậy anh muốn được làm người thế nào trong tác phẩm của em?” Long không ngần ngại trả lời: “Soái ca ngôn tình.” Trích chương 75: Bên bờ biển Quy Nhơn

“Anh đừng giả vờ quan tâm em nữa. Em đã biết hết rồi.” “Cô biết rồi sao biết sớm sẽ tốt hơn cho cô. Giờ cô tin rồi chứ tôi không có bốc phét.” Anne cười ngạo nghễ bởi lẽ cô đang là người thắng thế. Nhìn thấy Thu trong tình cảnh thế này Anne vui lắm. Với tính cách hiếu chiến hiếu thắng của mình, cô sẽ tìm mọi cách để chiến thắng. Long gạt hẳn tay Anne ra khỏi cánh tay mình. Cậu muốn tiến lại gần Thu hơn để nói với cô nhiều điều. Nhưng bước chân chợt chững lại khi nhìn thấy bàn tay của ai đó đã nắm lấy tay Thu. Những ngón tay đan vào nhau thắm thiết như họ đã quen biết tự bao giờ. “Chúng ta đi thôi, người ta đã không cần em nữa rồi.” Trích chương 35: Lộ diện "người tình bí mật"

“Chúng tôi sắp đính hôn rồi. Cô và anh ấy giống như mặt trăng và mặt trời, khi mặt trăng nhô lên từ dãy núi xa xa cũng là lúc mặt trời đi ngủ. Để rồi khi mặt trời thức giấc thì mặt trăng đã chìm vào giấc ngủ sâu. Tình yêu chỉ tồn tại khi hai người cùng hiện hữu trong một thế giới. Những chuyện giữa cô và anh ấy, cô hãy quên hết đi. Cô thuộc về một người đàn ông cùng thế giới với cô.” Trích chương 38: Ra mắt

“Tại sao anh lại đến đây?” Hắn trả lời với giọng điệu thách thức. “Đây là nhà của tôi.” ... Trí đứng bên cạnh mẹ cuộn tròn tay hình nắm đấm chỉ hận không thể xé nát đứa em trai này ngay lập tức vì nếu không có Long những tình cảm yêu thương kia là của hắn. ... “Chuyện này thực hư thế nào cũng nên do con tự nói ra nhưng hôm nay nhất định phải giải quyết thật thỏa đáng.” Long cho đến giờ phút này căn bản vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tình địch sao tự dưng lại ở trong nhà, mẹ và ông ngoại lại thần bí thế kia? Vận động tất cả các dây thần kinh cùng hoạt động hết công sức mà cậu vẫn không nghĩ ra. Bà Lan nhìn hai con trai trong lòng đau nhói, nghẹn ngào nói với Long: “Đây là anh trai cùng mẹ khác cha của con bị thất lạc từ nhỏ, khó khăn lắm mới gặp lại nhau. Mẹ biết ngay bây giờ con khó lòng chấp nhận sự thật này nhưng huyết thống là điều không thể thay đổi. Mẹ mong con hãy hiểu cho mẹ.” “Mẹ! Sao có thể chứ?” Trích chương 46: Phản đối quyết liệt

"Con đang yêu và tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu. Mẹ cũng từng như thế. Mẹ tin rằng chẳng có gì hạnh phúc hơn việc được sống với người mình yêu. Nhưng rồi tình yêu đó đã cho mẹ những vết thương lòng mãi chẳng thể lành. Rồi một ngày nào đó con sẽ hiểu tình yêu không phải lúc nào cũng đáng tin." Trích chương 34: Sóng gió