Tiếp tục với
Mai Này Tôi Yêu Em
0 0 0 5 71 23
Mai Này Tôi Yêu Em - Hàn Phong 766 Truyện dài - Đang sáng tác
100150011475526627844

Một câu chuyện có thật đã được hư cấu... Chàng thiếu niên Hàn Phong đến thành phố Phan Thiết để nhập học tại một ngôi trường danh tiếng, có lịch sử lâu đời. Ở đây Phong sẽ phải sống tự lập trong môi trường hoàn toàn mới mẻ, không có bất kỳ người thân quen nào. "Điều gì đang đón chờ tôi đây?" Là họa hay phúc? Là nhiều niềm vui hay chỉ toàn là nỗi buồn? Phong sẽ mạnh mẽ đối mặt hay là lẩn trốn một cách yếu đuối để mong cầu bình yên? Ngày nhập học đầu tiên, sóng gió từ đây đã bắt đầu. - Chào bạn, mình là Châu Ngọc Trúc Mai. - Ờ chào. "Chát" Một cái tát đã mở màn cho hàng loạt câu chuyện hài hước, cười ra nước mắt với những trò đùa ngô nghê của đám học trò. Cô nàng Trúc Mai lại là nhân vật đóng vai trò quan trọng trong xuyên suốt hành trình đó, cùng với Phong và những người bạn khác của lớp 10A. Nhưng liệu có phải cuộc vui nào cũng là mãi mãi? Giây trước cười toe phút sau lại phải khóc mếu. Những hiểu lầm đã kéo theo sự nông nỗi và bồng bột của tuổi trẻ. Những âm mưu toan tính dẫn đến sự ghen ghét đố kỵ chốn học đường. Cuối cùng, đó là những bài học quý báu trên hành trình trưởng thành của thanh xuân. - Chính nó là thằng ăn trộm! Tiếng bàn ghế va vào nhau ầm ầm, ngã ngổn ngang trong phòng học. Tiếng la hét, cãi vã đang xen vào nhau tạo nên không khí ồn ào, ngột ngạt. Một cú đấm dứt khoát vào bụng khiến cậu học sinh tên Hưng ngã dúi dụi vào tường. - Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Đứa tiếp theo phải bị trừng phạt là nó, Thái Bí thư! Đằng sau những sắc màu hỗn loạn đó, vẫn tồn tại và lấp ló sắc màu của tình yêu tuổi học trò, của tình cảm gia đình cao quý. Những câu chuyện được ẩn khuất sâu trong lòng mỗi người, từ từ được hé mở. - Mẹ của Phong... đã về Việt Nam rồi! Và cuối cùng thì họ, những cô cậu học trò đã vượt qua hành trình gian nan vất vả của tuổi trẻ. Họ đã bên nhau, gắn bó và thương yêu, mang trên mình những chí hướng cao đẹp. Nhưng mà khoan đã, câu chuyện tình yêu tuổi ô mai của Hàn Phong, có hồi kết như thế nào đây? (Quay sang Trúc Mai) "Mai này, tôi... yêu em!" "HẢ!"

Thẻ: đời thường , học đường , haihuoc , Thanh xuân vườn trường

Bìa gốc bởi Hàn Phong

- Tao nói mày ăn trộm tiền của người ta, bị đánh cho sưng mặt. Sao nào? Định đánh cả tao luôn à? Nó lại bật cười chế giễu, mặt nó không có chút nào là sợ hãi khi biết sắp bị tôi tẩn cho một trận. Tôi biết mình bị hớ cho hành động vừa rồi và chẳng còn cách nào bào chữa được nữa. Nhỡ có mà đánh nó thì người chịu thiệt là tôi chứ không phải nó. Tôi thôi vùng vằng mà quay lại tung cước vào cái bàn khiến nó ngã sóng soài vang “ầm" một tràng dài, bàn ghế trong phòng học nằm ngổn ngang hết cả. Tôi buông miệng chửi thề một tiếng rồi toang quay đi về chỗ ngồi, chấp nhận nhịn nhục chứ không muốn gây thêm chuyện phiền phức. - Mọi người thấy không, nói trúng tim đen nó đâu làm gì được. Ăn trộm vẫn là ăn trộm thôi, lại thêm cái tính côn đồ muốn đánh cả lớp trưởng. Thử hỏi còn chuyện gì mà nó không dám làm. “Rầm rầm rầm” Tiếng bàn ghế ngã va vào nhau, tôi hét to lên: - Mẹ nó! Tôi nhào tới thu tay về phía sau nắm bàn tay lại tung một đấm xoáy cổ tay vào bụng thằng Hưng. Huy Béo cùng mấy thằng con trai nhào tới theo nhưng không kịp, thằng Hưng đã kêu lên một tiếng rồi ôm bụng ngã dúi vào góc tường. - Thằng chó, mày nói lại lần nữa tao đập chết mẹ mày ngay!

Nó cười xuề xòa đưa ly thứ ba lên khoe, cái ly mà Trúc Mai vừa mới rót ra và đẩy về phía tôi. Nhưng bị cái thằng heo này chiếm lấy luôn rồi. - Cái ông này vô duyên. Tui rót ra bồi bổ cho ông Phong vì cất công chở tui, vậy mà ông uống mất. Nó cười ngu ra, rồi định đưa tay lấy bình nước thì bị Trúc Mai giật phắt lại, trợn mắt, nói: - Để yên đó cho tui rót. Có khéo ông uống hết thì tụi tui nhịn hả? - Vậy thôi. Làm gì bênh nhau thế? Hay là… - Nó cười với ánh mắt gian manh. - Biết tỏng rồi nhen… hai ông bà này... - Gì chứ! Cả tôi và Mai đồng thanh. Tôi nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn tôi. Cả hai đều bối rối rồi quay sang chỗ khác im lặng. Mai thì đỏ mặt, thẹn đến nỗi rót tràn ly nước. - Đấy thấy chưa, đồng lòng đến thế cơ mà. Ấy chứ lại còn tâm hồn bay bổng đâu đâu, rót tràn nước luôn. – Huy Béo vẫn chưa thôi bơm đểu. Nghe nói thế Mai giật mình dừng lại, chạy đi tìm khăn để lau dọn. Trong lòng tôi có chút lâng lâng khó tả nhưng vẫn phải tỏ ra nghiêm túc. - Ăn nói vớ va vớ vẩn! Tôi dằn mặt nó, đặt ly nước cái cành xuống bàn. - Vớ va vớ vẩn nhưng vẫn vớ được nàng đấy thôi!