Tiếp tục với
Trò Chơi Sinh Tử
2 0 1 0 0 6
Trò Chơi Sinh Tử - Moli Nguyễn 31 Truyện dài - Đang sáng tác
moli_moli_xiaomoli

Bạn có từng tự hỏi rằng nếu Đầu Trâu Mặt Ngựa bắt nhầm một linh hồn nào đó, thì linh hồn đó sẽ đi đâu hay chưa? Lưu Thanh là một thanh niên chuyên cần, lúc nào cũng cố gắng học hỏi và làm việc. Một ngày nọ, khi đang chạy deadline đêm, anh đột nhiên bất tỉnh trên bàn làm việc. Khi tỉnh lại, trước mắt anh không phải trần nhà màu trắng của bệnh viện mà là một không gian lạ hoắc??? Từ đó, hành trình tìm lại sự sống của anh bắt đầu. Mạc Quân: “Anh có sợ chết không?” Lưu Thanh: “Không sợ.” Lưu Thanh: “Chỉ sợ cậu chết trước anh.” Mạc Quân: cảm động. Lưu Thanh: “Như vậy thì sẽ không có ai làm việc nhà cho anh nữa rồi.” Mạc Quân: … Thì ra tình cảm của chúng ta chỉ đến thế!

Cô ta vừa dứt lời, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Phu xe mở cửa khoang xe cho họ. Khi cánh cửa xe ngựa vừa hé, hắn ta đã có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong, kể cả cái xác. Động tác của hắn trở nên mạnh bạo hơn, cửa xe ngựa đập mạnh vào khoang xe tạo nên một tiếng “rầm” thật lớn, nụ cười trên gương mặt hắn lại càng quái dị. “A, có một vị khách không thể tự đi được nữa rồi sao?” Hắn nói bằng cái miệng đang cười như thể sắp ngoác ra đến tận mang tai. “Đừng lo lắng gì nhé các vị khách thân mến. Tiểu thư sẽ sớm chữa khỏi bệnh cho ông ấy thôi.” Nhìn thấy nụ cười quái dị của gã phu xe, mọi người đều không nhịn được mà rùng mình một cái. Khuôn mặt của Vy đã tái giờ lại càng tái hơn. Vân thôi không gây náo loạn nữa, hay đúng hơn là cô ta đã không còn tâm sức để gây náo loạn nữa rồi. Phu xe cũng có trực giác, hắn cảm thấy không khí gượng gạo trên xe liền nhanh chóng thu lại nụ cười, lễ độ khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi các vị khách quý, tại tôi thô lỗ quá, làm các vị phải chê cười rồi. Mong các vị bỏ qua cho sự vô lễ này của tôi.” Mặc dù miệng hắn nói lời xin lỗi, nhưng hắn lại đứng thẳng dậy ngay và hành động như thể chẳng cần sự tha thứ của bất kỳ ai trong số họ. Lời xin lỗi của hắn cứ như thể là lời nói suông. “Giờ thì mời quý vị xuống xe. Chúng ta đã đến dinh thự phía Tây rồi.” Nói rồi, hắn đứng gọn sang một bên, đưa tay làm động tác mời. Ngay lập tức, Vân vội vàng đỡ Vy xuống khỏi xe với ý muốn tỏ thái độ với Lưu Thanh và Mạc Quân. Hai người họ vừa đi đến gần cửa thì phu xe lại nói: “Các vị đừng lo lắng về người đồng hành không thể đi lại kia nhé. Tận tay tôi sẽ dìu vị ấy vào trong dinh thự thay các vị.” Nghe vậy, bước chân của Vân và Vy lại nhanh thêm một chút, họ muốn tránh xa cái tên kỳ quặc này càng sớm càng tốt.

Hai người câu có câu không trò chuyện về đám người hầu, về cơ quan trên bức chân dung… Chẳng mấy chốc, Lưu Thanh thiếp đi lúc nào không hay. Anh tựa đầu lên vai Mạc Quân, chìm vào giấc ngủ. Mạc Quân đang nói điều gì đó, bỗng thấy vai mình nằng nặng. Cậu nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh. Chàng trai tuấn tú đang dựa lên vai cậu mà say giấc. Mạc Quân mỉm cười. Chắc sau một ngày căng thẳng ở nơi này, anh cậu hẳn là đã rất mệt rồi. Đúng lúc, Khánh đã hết ca canh gác. Anh ta tiến đến chỗ hai người họ, toan gọi Lưu Thanh dậy để thay thế mình thì Mạc Quân đã ra hiệu cho anh ta im lặng. Anh ta đưa một tay bụm miệng, một tay khác cố gắng ra hiệu cho Mạc Quân chuyện đổi người. Mạc Quân chỉ gật đầu một cái, xem như là đã biết. Dẫu vậy, Mạc Quân cũng chẳng gọi Lưu Thanh dậy. Vốn dĩ việc canh gác chỉ là ngồi một chỗ trông coi xem có nguy hiểm hay không chứ chẳng cần thiết phải đi loanh quanh kiểm tra. Vì vậy, cậu dứt khoát ngồi nguyên đó, để cho anh tựa lên vai mình ngủ. Đêm nay cậu sẽ gác phần của cả hai người.