Tiếp tục với
Sớm Muộn Gì Cũng Ly Hôn
0 0 0 0 0 5
Sớm Muộn Gì Cũng Ly Hôn - Hoàng Minh Châu 100 Truyện dài - Đang sáng tác
hoangminhchau

Lời giới thiệu: “Cuộc đời tôi là tập hợp của những thứ mang tên “trung bình”: Học trường tầm tầm bậc trung. Điểm số trung bình. Gia cảnh tầm thường. Đi làm ở công ty đầu tiên cũng thuộc hạng tầm tầm bình thường. Khi vào làm ở một tập đoàn lớn thì lại giữ một vị trí rất nhỏ chẳng bao giờ phải tiếp xúc trực tiếp với lãnh đạo, chẳng ai biết đến tên. Yêu đương cũng thất bại thảm hại. Cuộc sống của tôi trong suốt ba mươi năm qua được gói gọn trong hai chữ “nhạt nhoà”. Nhưng tôi lại được sắp đặt kết hôn với một người ưu tú như vầng ánh dương. Anh cái gì cũng đứng nhất. Từ khi đi học cho đến bây giờ, trở thành tổng giám đốc của một tập đoàn công nghệ lớn. Mỗi khi anh xuất hiện là ánh sáng tự nhiên toát ra từ thần thái lẫn vẻ ngoài hoàn hảo của anh. Anh là niềm mong mỏi của bất cứ cô gái nào. Nhưng, anh lại đồng ý kết hôn với tôi, một con người nhạt nhoà, chỉ vì để giữ vững số cổ phần của anh ở công ty, thậm chí là có thể gia tăng thêm cổ phần. Đồng nghĩa với việc, anh sẽ vững vàng với vị trí tổng giám đốc. Để từng bước đứng lên vị trí cao nhất của tập đoàn. Bởi vậy mà ngày chúng tôi kết hôn thì tôi đã vận sẵn một ý nghĩ trong đầu: sớm muộn gì cũng ly hôn thôi. Nhưng có vẻ mọi việc không dễ như tôi nghĩ. Ánh mắt đen thẫm, sâu như biển của anh nhìn vào tôi, rõ ràng từng tiếng: “Ly hôn à? Trừ khi em có đủ dũng khí giết chết anh.”

Thẻ:

Huy nói chuyện với mẹ tôi xong thì cũng đúng lúc bên đây mọi người cùng vào thắp hương cho ba tôi chuẩn bị về. Anh cũng thành khẩn đứng trước linh cữu ba tôi thắp cho ba tôi nén nhang. Lúc nhìn con người đạo mạo, khí thế ấy cung kính cúi mình, tự nhiên tôi xúc động mà chảy nước mắt. Khi anh đứng trước tôi, tôi nhìn anh qua lớp nước mắt mờ mờ ảo ảo, khẽ cúi đầu, giọng nghèn nghẹn: “Cảm ơn Sếp.” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt thâm trầm sâu như biển khiến tôi không biết anh đang có tâm tình gì. Anh nói bằng một giọng khàn khàn rất khẽ: “ Có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Rồi anh đưa bàn tay anh ra. Tôi chậm chạp đưa tay mình vào tay anh. Khi chạm vào bàn tay ấy, tôi khẽ giật mình vì nhiệt độ bàn tay anh khá nóng. Anh nắm lấy bàn tay tôi nhẹ nhàng, khẽ siết lại rồi nhanh chóng buông ra. Lúc này, tôi lại ước gì người đang đứng trước mặt tôi chỉ là một bạn học bình thường, không phải là sếp tôi. Có một giây phút tôi đã ước nếu như điều ấy là sự thật, chắc lúc này tôi sẽ ngã vào lòng người ấy để dựa dẫm.

Tôi lẽo đẽo theo Huy vào phòng giám đốc. Huy chỉ tôi ngồi ở sofa. Anh ta rót cho tôi tách trà. Khói từ ấm trà bốc ra khi anh ta rót ra tách, như một làn sương mỏng vây lấy cánh tay và những ngón tay dài trắng như sứ của anh ta. Đẩy tách trà về phía tôi, Huy vào đề ngay: “Để lại bản thảo này, tôi sẽ cho phòng kỹ thuật triển khai. Vì phải thu thập ý kiến, nhu cầu người dùng thực tế, phân tích đánh giá, rồi mới tiến hành viết. Cá nhân cô không thể làm tất cả những việc này.” Huy nói tới đó thì nhìn tôi ra vẻ dò xét. Tôi hiểu tâm tình của anh ta. Trong lĩnh vực công nghệ, một ý tưởng xuất phát từ thực tế như thế này, để biến thành công cụ dùng được, buộc phải qua các bước Huy mới nói. Nhưng trong lĩnh vực này có một điều nhạy cảm, rằng ý tưởng cần phải bảo mật tối đa. Bởi nó là lợi nhuận, là tiền. Bao giờ nó chưa ra mắt, hoặc chưa ký hợp đồng, thì không thể để lọt ra ngoài. Mà bởi đó là tiền, là doanh thu, là lợi ích, mà đây lại là ý tưởng của tôi, bây giờ bảo tôi phải giao lại cho phòng kỹ thuật, nó lại là một điều nhạy cảm nữa. Cho nên Huy không nói tiếp mà nhìn tôi, chờ tôi phản ứng là vì vậy. Vì cũng là dân công nghệ như nhau, nên chắc chắn anh ta biết tôi cũng biết những điều nhạy cảm này. Hay nói rõ ra, là thực ra hiện giờ tôi và anh ta đang đàm phán và đấu trí với nhau. Anh ta có công ty, có cả một phòng kỹ thuật để dễ dàng triển khai. Tôi có ý tưởng, có bản thảo. Cũng phải nói rõ chỗ này, một khi một phần mềm đã viết xong phần bản thảo thì có thể được xem là đã cơ bản hoàn thành. Vấn đề còn lại là thời gian viết ngôn ngữ lập trình, mang ra chạy thử, điều chỉnh, vá lỗi. Hoá ra, từ một ý tưởng rất vô tình khi làm việc, rồi âm thầm mày mò bao nhiêu ngày, bây giờ nó lại biến thành một công cụ để tổng giám đốc đàm phán với tôi. Bao nhiêu năm rồi, tôi lại mới có cảm giác mình đang nắm trong tay một thứ có giá trị. Tuy rất nhỏ. Đại não tôi nhanh chóng nắm bắt cơ hội: “Anh sẽ đổi lại cho tôi cái gì?” Huy nghe tôi hỏi vậy, hình như anh ta hơi bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại nắm thế chủ động. Anh dựa hẳn người vào tựa lưng sofa, hai chân gác lên nhau một cách thoải mái. “ Tôi đã nhìn thấy bạn học ngày xưa rồi đấy. Tôi chưa biết sẽ đổi lại cho cô cái gì. Cô có ý tưởng gì không?” “Tôi cũng chưa có ý tưởng gì.” “Vậy thì cô suy nghĩ tiếp vậy” – “Tan ca đi bệnh viện với tôi một chuyến.” Ngơ ngác vài giây tôi mới hiểu ra: “Bà lại nhập viện ạ?” “Ừ, hai ngày rồi.” “Anh cứ đến bệnh viện trước. Tôi xong việc sẽ đi sau.” “Tại sao nhận hoa của người khác ở công ty thì được. Nói chuyện vui vẻ với người đàn ông khác ở công ty thì được, mà đi với tôi thì không được. Có thành kiến với tôi như vậy sao?” Ánh mắt anh ta vô cùng phức tạp khiến tôi không biết tâm tình của cái người này là thế nào. Cứ ậm ừ không biết phải làm thế nào mới phải. “Đây là chỉ thị. Không chấp hành thì trừ lương.”