Tiếp tục với
Sớm mai trong trẻo
10 2 0 0 1 1 22
Sớm mai trong trẻo - Yên Hà 327 Truyện dài - hết
YenHa

Gặp chấn thương ngay sau khi cùng đồng đội giành chức vô địch Giải Bóng chuyền Vô địch quốc gia, chàng chủ công Nguyễn Mạnh Khôi phải ngừng thi đấu và đứng trước nguy cơ giã từ sự nghiệp khi đang ở đỉnh cao phong độ. Sau khi về nhà nghỉ ngơi, Mạnh Khôi gặp lại Phạm Nguyệt Minh - cô bạn từ tấm bé từng rất thân thiết với mình. Trong khoảng thời gian này, hai người cũng tháo gỡ khúc mắc, dần thân thiết trở lại và cuối cùng là đến với nhau. Sau tất cả, Mạnh Khôi cũng tìm được con đường đúng đắn và phù hợp với mình bên cạnh trái bóng chuyền. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Cùng em bước đến bình yên Tháng năm dài rộng an nhiên tới già ---------------------------- 🍀 Đôi lời của tác giả: Câu chuyện này mình viết để thỏa mãn bản thân là chính nên yếu tố tình cảm vẫn là chủ đạo. Nhưng bên cạnh đó, câu chuyện cũng là lời cảm ơn của mình - một đứa con gái từng háo hức xem VTV Cup mỗi mùa hè - dành cho các vận động viên bóng chuyền nói riêng và tất cả vận động viên nói chung vì đã cống hiến hết mình cho màu cờ sắc áo của Tổ quốc. Lưu ý: Ngoài tên chương trình truyền hình, tên giải đấu, tên bài hát, tên cuốn sách và tên người nổi tiếng ra, các địa danh, tên nhân vật trong tác phẩm đều là hư cấu. Nếu có sai sót gì về mặt chuyên môn, mong các bạn bỏ quá cho và nếu được thì có thể góp ý cho mình để tác phẩm có thể hoàn thiện hơn. Chúc các bạn có những phút giây bình yên, thư giãn khi đọc truyện ^^

Vào những năm tháng đầu cấp Một, Nguyệt Minh và cậu không chênh lệch chiều cao nhiều, nhưng vì cô bé Nguyệt Minh có tiếng là đanh đá từ nhỏ nên dường như cậu luôn bị cô bé bắt làm này làm nọ. Chẳng hạn như cô nhóc bắt cậu và thằng cu Trần Đình Nam sống cùng thôn và học cùng lớp kiệu lên như công chúa. Khi ấy, Mạnh Khôi khăng khăng từ chối: “Sao bọn tao phải kiệu mày lên như công chúa? Mày có phải công chúa đâu?” “Tao bảo tao là công chúa thì là công chúa, biết chưa?” Nguyệt Minh gân cổ cãi. “Công chúa phải xinh đẹp, dịu hiền. Mày xinh chỗ nào, hiền ở đâu?” “Xinh từ đầu đến chân, hiền từ chân lên đầu. Rõ chưa hả?” Nguyệt Minh trợn trừng mắt. Cậu nhóc Đình Nam thấy tình hình có vẻ căng thẳng, bèn kéo lấy Mạnh Khôi mà can ngăn: “Thôi kiệu nó lên cho xong chuyện đi. Tụi thằng Thành đang chờ bọn mình đi bắn bi kia kìa. Không kiệu lên là nó sẽ nhặng xị, có khi hết giờ ra chơi luôn ấy.” Mạnh Khôi hậm hực, nhưng vì muốn nhanh được đi chơi bi với lũ bạn nên đành bấm bụng cùng cậu nhóc Đình Nam kiệu Nguyệt Minh lên đi… một vòng quanh sân trường trong ánh nhìn chòng chọc đầy hiếu kỳ của các học sinh khác. Cảnh tượng xấu hổ ấy, cả đời này cậu không muốn nếm trải lại nữa. Sau khi bị cô nhóc Nguyệt Minh “chèn ép” khá nhiều, cậu bé Mạnh Khôi bắt đầu nhận ra vấn đề nằm ở đâu: Cậu không lớn hơn Nguyệt Minh là bao, tính tình lại không ghê gớm bằng con nhỏ nên dễ bị nó áp bức. Vì vậy, từ năm lớp Ba, Mạnh Khôi bắt đầu bảo bố mẹ tìm cách để giúp mình cao lên. Thế là, bố cậu làm một chiếc xà nhỏ ở nhà để cậu đu lên và cho cậu học bơi. Còn mẹ cậu thì tăng cường dinh dưỡng các bữa ăn và cho cậu uống nhiều sữa. Bởi vậy, khi Nguyệt Minh dần phát hiện Mạnh Khôi đã cao vượt hơn hẳn mình đã là lúc cô nhóc không dễ “bắt nạt” cậu nữa. Mạnh Khôi rất lấy làm hài lòng về điều đó, cảm thấy mình lớn hơn hẳn Nguyệt Minh rồi nên cũng phải có tác phong của một người “anh lớn”, không thèm chấp nhặt với Nguyệt Minh nữa và vẫn chơi với cô nhóc. Hai cô cậu nhóc vẫn tiếp tục chơi với nhau trong tình trạng “một người muốn đè đầu cưỡi cổ người kia mà không được nên chỉ đành hậm hực, một người nghĩ mình là con trai và lại cao lớn hơn người ta nên phải rộng lượng” như thế đến khi lên cấp Hai.

Sau tất cả, anh vẫn được làm bạn bên trái bóng chuyền đã gắn bó với anh suốt một nửa cuộc đời, vẫn có người thân, bạn bè, và đặc biệt là người con gái anh yêu ở cạnh bên, không còn điều gì khiến anh hài lòng hơn thế nữa. Có so sánh mới biết được: Có thể ta bất hạnh hơn một số người nhưng vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều người, phải thỏa mãn với thực tại thì mới có thể sống vui vẻ, hạnh phúc. Nghe thấy tiếng lịch kịch quen thuộc mỗi buổi sáng từ dưới nhà vọng lên, Mạnh Khôi mỉm cười, xuống giường. Một ngày mới đã lại bắt đầu! Mặt trời cầm chiếc cọ vẽ tinh nghịch vẩy những chấm nắng xuống bức tranh thế gian khiến mọi chi tiết trong tranh nhuốm màu rực rỡ. Sáng nay, hẳn vẫn là một sớm mai trong trẻo.