Tiếp tục với
Nhân Duyên Của Ta Là Nàng
0 1 0 1 2 11
Nhân Duyên Của Ta Là Nàng - Dạ Minh 19 Truyện dài - Đang sáng tác
daminh

Hắn đã cho ta biết thế nào là thương một người đến quặn thắt ruột gan, là nhung nhớ một người đến nửa đêm chẳng ngủ. Từ buổi đầu chạm mặt giữa hỗn loạn nhân, quỷ, tiên, ma, để rồi một nghìn năm sau lòng ta vẫn chưa dứt nổi vấn vương với hắn. Ta say mê sự  tĩnh lặng như trăng non nơi hắn, cũng bị ánh mắt dịu dàng tựa suối ngầm kia níu giữ. Nếu đã là duyên do ông Tơ bà Nguyệt se thành, chỉ e có tránh cũng chẳng tránh được. Vậy thì… cứ để ta với hắn quấn lấy nhau một đời. Dẫu là bãi bể nương dâu thì ta chỉ cần được nắm tay hắn đi hết kiếp này, nguyện một lòng quyết không hối hận.

Lạc Viễn nhướng mày, điềm nhiên nói: "Ta đâu có nhốt Bánh Dày." Ta chỉ vào cái chuồng chó kia, phản bác lời hắn: "Ngươi còn nói là không nhốt nó à, vừa nãy chính tay ta vừa mở khóa cho nó ra ngoài đấy." Lạc Viễn đưa tay lên xoa trán, vẻ mặt bất lực như chẳng biết nên giải thích thế nào, hắn cười khổ nói: "Ta thực tình không hề nhốt nó. Nếu cô không tin, vậy thì cứ nhìn cho tường tận." Hắn hất cằm về phía Bánh Dày, nói: "Ngươi biểu diễn lại cho nàng ấy xem đi, kẻo ta mang tiếng ác với ngươi." Bánh Dày nghe lệnh thì ngúng nguẩy cái đuôi, nó hăng hái lắc mông chạy tới bên chuồng chó, sau đó thuần thục chui vào trong, tự nghiêng đầu dùng răng ngậm then kéo cửa lại “cạch” một cái. Rồi nó thò móng ra, móc khóa, gài trái cửa lại. Sau đó Bánh Dày ngẩng đầu, lè lưỡi ngó Lạc Viễn, mặt phơi phới kiểu như muốn nói: "Đã xong việc." Ta đứng ngây như phỗng. Đây chắc chắn không phải là lần đầu nó tự nhốt bản thân, con hồ ly này thực sự rất gian xảo. Dám lừa ta một màn như vậy, khiến cho ta trước mặt Lạc Viễn lại xấu hổ muốn chui vào chuồng với nó cho rồi!

Đôi môi chàng dừng trên cổ của ta, mềm mại như sợi lông vũ lại mang đến cảm giác ngứa ngáy, miên man. Từng nơi chàng hôn xuống giống như có ngọn lửa nhỏ chậm rãi đốt cháy sự chống cự yếu ớt còn lại của ta. Bàn tay chàng vòng qua eo ta, siết chặt, khiến cho khoảng cách giữa hai người không còn kẻ hở. Trong làn hơi nước mơ hồ, ta vẫn cảm nhận rõ rệt sự nóng rực từ cơ thể chàng truyền qua, cái thứ nhiệt độ khiến người ta không khỏi run rẩy, còn hơn cả sức nóng của hồ Dung Hoa lúc này. Một âm thanh khe khẽ vang lên khi lớp áo trên vai ta bị kéo tuột xuống. Trên xương quai xanh, một vết cắn nhẹ mang theo hơi thở nóng bỏng khiến cho toàn thân ta run lên. "Viễn..." Tên chàng thoát ra từ đôi môi ta trong một tiếng nỉ non mềm nhũn, đến ta cũng không tin nổi âm điệu đó lại có thể ướt át như vậy.