Tiếp tục với
Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình
0 1 2 3 0 125
Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình - michannn 16026 Truyện dài - hết
michannn

Thể loại: Ngược, trâu già gặm cỏ non, nam chính chiếm hữu, giam cầm, H văn. Lưu ý: Truyện có yếu tố 18+, vui lòng cân nhắc kỹ trước khi xem. Văn án: Doãn Doanh có chết cũng không ngờ tới, trưởng bối của bạn trai mình lại chính là vị kim chủ năm xưa cô sống chết cũng tìm đủ mọi cách để thoát khỏi nanh vuốt của anh ta. Hiện tại đối mặt cùng nhau trong hoàn cảnh éo le này, Vạn Luân Thành lại thản nhiên như không hướng mắt nhìn cô rồi hỏi cháu trai của anh ta: "Bạn gái con đấy à?" Doãn Doanh sợ đến phát run. Đối với người khác, Vạn Luân Thành luôn duy trì chiếc mặt nạn hoàn hảo khó ai nhận ra. Nhưng Doãn Doanh thì hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết. Anh ta là một ác ma, một ác ma chân chính! ... "Đoạn video đó của em tôi vẫn còn giữ, em không biết là thời gian ba năm này tôi đã nhớ em đến nhường nào đâu." "Vạn gia... anh!" "Em yên tâm, tôi sẽ không để bạn trai của em thấy được thước phim này đâu. Dù sao cũng là hàng quý hiếm tôi giữ như báu vật trong nhà." "Vạn Luân Thành, anh chết không được tử tế!" "Doãn Doanh, tôi cho em biết, sự khoan nhượng của tôi đã dành hết vào ba năm trước rồi. Lần này em tự nộp thân mình tới đây, xem như em không biết sống chết mà dây vào tôi, mai sau em mang thân phận gì ở trước mặt tôi, cho dù có là cháu dâu của tôi, chỉ cần là tôi muốn đều có thể đem em nắm trong lòng bàn tay, chi phối, không chế, cưỡng đoạt em!"

“Doanh Doanh, đây là cậu ba của anh, Vạn Luân Thành, em đã nghe qua chưa?” Cơ thể Doãn Doanh phát run. Cô làm sao lại không nghe qua tên của người đàn ông này kia chứ, cô còn rõ hơn ai hết thủ đoạn hành người của anh ta khi lên giường. Mà người đàn ông đang được gọi tên kia hiện tại lại đang khoanh tay đứng trước cửa, khuôn mặt anh tuấn đanh chặt, ánh mắt hung hiểm hệt như loài chim ưng kia đang quét tới như đánh giá Doãn Doanh, cũng như âm thầm đem hành động thân mật nắm tay của hai người đặt dưới mi mắt. Doãn Doanh rùng mình, cô không dám nâng mắt nhìn người đàn ông nọ, chỉ có thể cật lực nắm chặt tay bạn trai. Vạn Luân Thành có tính chiếm hữu cao như vậy… anh ta sẽ không tha cho cô… “Bạn gái của con đấy à?” Thanh âm của Vạn Luân Thành vang lên sau một hồi im lặng kéo dài, bởi vì biểu cảm của người đàn ông này quá mức thản nhiên nên Chung Sở Hòa cũng không nhận ra được sự việc lạ kỳ đang diễn ra giữa ba người. “Vâng thưa cậu.” Nói đoạn y lại nhìn về phía Doãn Doanh: “Đây là Doanh Doanh, người con gái con vẫn thường hay kể với cậu. Cha mẹ con đều đã mất sớm, trong nhà cậu ba là cậu cũng như là cha, con đưa em ấy về ra mắt cậu, hy vọng cậu tác thành chúng con tiến tới hôn nhân.” Chung Sở Hòa vừa nói vừa giương ánh mắt hạnh phúc ngọt ngào nhìn về phía Doãn Doanh, mà cô lúc này chẳng còn đủ khí lực để mỉm cười đáp lại, gương mặt hoàn toàn mất đi thần sắc, tái nhợt như cắt không còn một giọt máu. Vạn Luân Thành vẫn thản nhiên trước những gì đang xảy ra, chỉ là một câu hỏi ngược của anh cũng đủ khiến Doãn Doanh run rẩy gần như sắp khóc. “Kết hôn? Với cô gái này à.” “Vâng thưa cậu, em ấy là một người rất tuyệt vời.” “Thôi được rồi không cần nói nữa, con đã kể rất nhiều khi nói chuyện điện thoại với ta rồi.” Vậy ra người đàn ông này từ sớm đã biết đến cô, thế như vẫn mặc nhiên để cho Chung Sở Hòa mang cô về nhà ra mắt, anh ta có ý đồ gì chứ? Doãn Doanh cảm thấy mình không thể khống chế nổi tâm tình nữa, không biết vì sao chỉ cần là đối diện với người đàn ông này, cô liền không thể làm chủ được bản thân. Doãn Doanh cố gắng hít thở thật sâu, cật lực né tránh ánh nhìn của Vạn Luân Thành. Lúc này cô chỉ hy vọng mình có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Chỉ tiếc là một khi đã bước chân vào nơi này rồi thì còn có đường dễ dàng thối lui sao? “Thôi không nói nữa, hai đứa vào nhà đi.” Giọng nói của Vạn Luân Thành như kéo ý thức của cô trở ngược về với hiện tại. Chung Sở Hòa mang theo người yêu đi vào nhà, bởi vì cảm nhận được sự lo lắng run sợ của cô, y ôn nhu vỗ về, còn nói là cậu ba của mình nhìn như thế nhưng thật ra rất dễ ở chung. Dễ ở chung sao? Nói dóc… - Doãn Doanh còn lạ gì vẻ mặt giả tạo của người đàn ông kia nữa. Đối với những người không biết thì đều nói anh ta tốt tính, thế nhưng Doãn Doanh thì hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết. Anh ta là một ác ma, một ác ma chân chính!

“Cậu ba, cậu đừng làm em ấy sợ đó.” Nhắc nhở một câu, Chung Sở Hòa lại nhìn Doãn Doanh ở phía xa bằng ánh mắt trìu mến như đang trấn an cô. Doãn Doanh cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cô ngồi lại trên ghế, lúc này như chẳng khác nào ngồi trên đống lửa. Mà Vạn Luân Thành lại ung dung cười một tiếng, giả vờ làm một người cậu đứng đắn: “Con yên tâm, cậu không dọa cho bạn gái con sợ chạy mất đâu.” Đợi đến khi Chung Sở Hòa tiếp tục yên ổn quay trở lại với việc bếp núc rồi, Vạn Luân Thành mới lại quét đôi mắt tàn nhẫn kia về phía cô: “Cầu xin tôi? Doãn Doanh, ba năm trước em đã cầu xin tôi rất nhiều lần rồi, lần này trở lại, không thay đổi mà vẫn hèn mọn cầu xin tôi nữa sao?” Giọng nói của Vạn Luân Thành băng lãnh vang lên khiến Doãn Doanh khiếp đảm. Có lẽ người đàn ông này chưa từng quên đi mối thù xưa cũ. Lần này cô quay lại, hẳn là càng khiến cho anh ta nhớ lại những chuyện không vui của trước kia. “Mắt nhắm mắt mở để em tiếp cận tôi, để em có được giàu sang quyền lực, sau khi đủ lông đủ cánh lại muốn phản tôi, tự mở công ty riêng. Tôi không triệt đi đường sống của em, còn đồng ý để em rời khỏi tôi đi cùng với Cố Nghị, những điều đó là tôi đang dung túng em. Thế nhưng em lại cho đó là điều đương nhiên, bây giờ đến đây là muốn khiêu khích sự khoan nhượng của tôi ư?” “Vạn gia… tôi không có!” Doãn Doanh thật không biết làm sao để giải thích, cô càng không hiểu người đàn ông này rốt cuộc muốn đẩy hết tiếng oan lên đầu cô đến chừng nào mới dừng lại. Cô rõ ràng là không có tâm tư này, ba năm trước sau khi rời khỏi ngài ấy, cô đã đến thành phố A để mưu sinh kiếm sống, hoàn toàn không dám về lại nơi này dù chỉ là nửa bước. Lúc quen với Chung Sở Hòa, cô cũng không hỏi han về thân thế của anh, chỉ biết anh mồ côi cha mẹ, trước 18 tuổi sống cùng với cậu ba của anh, sau khi trưởng thành thì tự ra đời bươn chải lập nghiệp. Nếu như cô biết Chung Sở Hòa là cháu trai của Vạn Luân Thành, có đánh chết cô cũng không có cái gan chạy tới nơi này để gặp Vạn Luân Thành!

“Vạn gia… đừng mà, đừng như vậy… Sở Hòa anh ấy…” “Doãn Doanh!” Một tiếng gằn giọng này của Vạn Luân Thành cũng đủ làm cơ thể Doãn Doanh cứng đờ, có lẽ người đàn ông này đang nhắc nhở cô, khi bên cạnh anh ta thì chớ nên dại dột lo nghĩ về người đàn ông khác. Doãn Doanh sợ đến không dám nói nữa, cô chết lặng, há miệng để đầu lưỡi của Vạn Luân Thành tùy tiện ra vào, không dám tránh đi dù chỉ một chút. Bàn tay ai đó nặng nề ghì chặt gáy cổ của cô, cái hôn đầy tính xâm lược kia khiến đầu óc của Doãn Doanh mụ mị. Trong cơn mơ hồ, Doãn Doanh nhắm lại hai mắt, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt vô cùng thảm thương. Mà người đàn ông kia lúc này lại thỏa mãn ghìm chặt khuôn mặt xinh đẹp của cô, lau sạch nước mắt, anh ta nở nụ cười yêu nghiệt, vô cùng đẹp đẽ thế nhưng lại rất khủng bố. “Em tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút, đoạn video đó tôi cũng không nỡ để cháu trai của mình cùng xem.” Nụ cười trên gương mặt của Vạn Luân Thành dần dần tản đi, lúc này trong căn phòng tối đèn, Doãn Doanh nước mắt lưng tròng nhìn Vạn Luân Thành đang khiêu khích cô. “Em có muốn xem thử hay không? Xem thử dáng vẻ ngày xưa của em ở dưới thân tôi… hửm, cún con?” “…” Trời đất như đảo lộn một vòng, Doãn Doanh nghe không nổi mấy lời này nữa. Cô thậm chí cho rằng đây chỉ là cơn ác mộng mà thôi, chỉ cần tỉnh giấc là có thể quay trở về với cuộc sống an yên lúc trước. Thế nhưng nếu là giấc mộng thì sao lại chân thật đến thế! Dẫu cô có cắn lấy bờ môi mình đến bật máu… sao lại có cảm giác ê ẩm đau nhói thế này. Vạn Luân Thành hạ mắt nhìn cô rồi nở nụ cười tà, anh ta cúi đầu liếm lên bờ môi đỏ mọng của cô: “Cái thói quen cắn môi này của em sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi vậy hửm?” Nói đoạn người đàn ông kia một tay đưa vào miệng cô chặn lại, một tay lại tìm lấy điều khiển tivi, dứt khoát bấm một nút, màn hình to lớn ở trước mắt liền hiện lên hình ảnh phóng đại đôi nam nữ trên giường đang ân ân ái ái. Khóe mắt Doãn Doanh như muốn nứt ra, cô hoảng sợ nghe tiếng mình trên màn ảnh đang rên rỉ dâm đãng khi đón nhận khoái cảm đến từ người đàn ông đó. “Đừng!” Doãn Doanh giống như phát điên ngồi bật dậy muốn cướp lấy điều khiển trên tay của Vạn Luân Thành, thế nhưng cô làm sao có thể nhanh bằng anh ta. Người đàn ông kia giữ chặt lấy cơ thể cô ép ngồi lại xuống ghế sofa, anh ta cúi đầu khẽ hôn lên vành tai cô. Nhưng Doãn Doanh lại cố ý tránh đi, cô run sợ nhắm mắt, bộ dạng thoi thóp như cá mắc cạn thật đúng là thú vị. Vạn Luân Thành cười lớn: “Em yên tâm, tôi sẽ không để bạn trai của em thấy được thước phim này đâu. Dù sao cũng là hàng quý hiếm tôi giữ như báu vật trong nhà.” Người đàn ông nọ châm biếm cho thỏa thích thì lại cười đắc ý: “Nhưng tốt nhất em đừng trêu chọc tôi, em cũng biết trên đời này Vạn Luân Thành tôi không có chuyện gì mà không dám làm.” “Vạn Luân Thành, tên khốn!” Giống như tức nước vỡ bờ, bị dồn tới chân tường, kẻ ngoan hiền tới mức nào cũng sẽ nổi giận lên mà phản kháng thôi. Doãn Doanh cũng chẳng ngoại lệ, cô cả giận gọi tên người đàn ông đó thật lớn tiếng. Thế nhưng trước ánh mắt trợn lên hung dữ của cô, đối với Vạn Luân Thành đó chỉ giống như là một chú mèo nhỏ đang xù lông, ngoài đáng yêu ra thì không có chút tác dụng uy hiếp nào cả. “Nào, bé con, em lại muốn thách thức tôi sao?” “…” “Doãn Doanh, tôi cho em biết, sự khoan nhượng của tôi đều dùng hết vào ba năm trước rồi. Lần này em tự nguyện nộp thân mình tới đây, xem như em tự biết đường chết nhưng vẫn cứ đâm đầu vào. Tôi không để em đắc ý nữa, nơi này so với địa ngục không khác là bao đâu, cho dù mai sau em mang thân phận gì bước vào đây, có là cháu dâu của tôi, chỉ cần tôi muốn em, tôi đều có thể đem em nắm trong lòng bàn tay, chi phối, khống chế, cưỡng đoạt em!”