3.6.0
20:11:30 10/5/2024
Mười sáu năm trước, ba Thần Hạo bày mưu tính kế chiếm đoạt tài sản và giết hại ba mẹ cùng em gái cô. Khiến cô chỉ trong một đêm nhà tan cửa nát, không chốn dung thân còn bị ông ta truy sát phải sống chui sống lủi. Khi ấy cô mới bảy tuổi. Mười sáu năm sau, cô trở về đồng ý kết hôn với anh để trả thù. Cô muốn cả nhà anh phải trả giá cho tất cả sai lầm ngày trước của người đã sinh ra anh. Cô muốn từng người trong nhà họ Lục phải hứng chịu những khổ đau mất mát mà cô đã trải qua. Cô muốn cả nhà họ Lục không ai được sống yên. Một cuộc trả thù bắt đầu từ đây.
Tuyết Vũ trong bộ váy cưới lộng lẫy, kiêu sa cực kỳ đắt tiền, xinh đẹp bước vào lễ đường. Hôm nay, là ngày cưới của cô! Chú rể của cô, không phải người tầm thường. Hắn là con trai cả của Lục gia, CEO tập đoàn Hải Vận. Một trong ba tập đoàn giàu nhất quốc gia. Lục Thần Hạo. Một người đàn ông sở hữu vẻ bề ngoài đẹp chuẩn từng milimet, thông minh, tài giỏi. Là mơ ước của những cô gái ở đô thành. Người đàn ông mà cho tới hôm nay, cô gặp được hai lần! Dưới sự dẫn dắt của ba mình, tỷ phú Trần Trọng Cường. Cô duyên dáng, e lệ bước từng bước trên lễ đường. Nơi cuối con đường kia, có một người đang mỉm cười nhu hoà chờ cô. "Cô dâu xinh đẹp quá!" "Lúc trước tôi còn nghĩ lời đồn chỉ là phóng đại, giờ thì tôi tin rồi, Trần tiểu thư quả nhiên là xinh đẹp như hoa mẫu đơn, xinh đẹp diễm lệ, gọi là quốc sắc thiên hương không quá chút nào." "Đó là đương nhiên, người như thế mới xứng đôi với cậu cả Lục gia chứ. Trai tài gái sắc, quả nhiên rất hợp đôi." Mỗi bước đi của cô đều nhận được lời khen ngợi, chúc tụng của mọi người xung quanh. Bản giao hưởng cho hôn lễ vang lên khiến người ta nghe rạo rực cả tâm can. "Thần Hạo. Ba giao con bé lại cho con. Từ nay về sau, phải nhờ con chăm sóc cho Tuyết Vũ rồi." Trần Trọng Cường quyến luyến trao tay con gái bảo bối cho người đàn ông mặc comple đen, nhan sắc có thể xứng tầm soái ca, khí chất vương giả đứng gần bục làm lễ. Không yên tâm dặn dò. "Vâng. Ba yên tâm. Con sẽ chăm sóc tốt cho Tuyết Vũ." Lục Thần Hạo nhẹ nhàng đón lấy bàn tay mảnh mai trắng như sữa non của cô. Cử chỉ không khác gì đang nâng niu trân bảo. Tuyết Vũ đối lại bằng vẻ mặt thẹn thùng, e lệ. Trần Trọng Cường thấy vậy, tỏ ra an lòng. Đã xong nhiệm vụ, ông lui xuống chỗ ngồi của mình. Giờ làm lễ bắt đầu. Hai người đứng đối diện trên lễ đường, xung quanh toả ra thứ ánh hào quang chói sáng mà chẳng người nào có được, nghe cha sứ đọc diễn văn. "Trần Tuyết Vũ... Con có nguyện ý lấy Lục Thần Hạo làm chồng không?" Cha sứ hỏi theo thủ tục. "Con nguyện ý!" "Lục Thần Hạo ... con có nguyện ý lấy Trần Tuyết Vũ làm vợ không?" "Con nguyện ý!" "Ta tuyên bố. Từ hôm nay, hai con chính thức trở thành vợ chồng. Hai con hãy trao nhẫn cưới cho nhau đi." Hai chiếc nhẫn lần lượt được lồng vào ngón áp úp của mỗi người. Sau nghi thức làm lễ, bữa tiệc sang trọng, hoành tráng nhất nước bắt đầu. Lục Thần Hạo dắt Tuyết Vũ đi mời rượu từng bàn, nhận lời chúc phúc của mọi người. Tuyết Vũ bị ép uống rượu không ít, tửu lượng của cô không tốt lắm, uống không được nhiều, chỉ hai ly đã bắt đầu choán váng. Lục Thần Hạo thấy vậy, không đành lòng, chu đáo dành uống hết, cử chỉ của anh đối với cô từ đầu tới cuối đều rất nhu hoà, ân cần, không có điểm nào chê được. Ai cũng vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, nói số Tuyết Vũ thật có phúc khi lấy được một người chồng hoàn hảo như vậy, không chỉ đẹp trai, giàu có mà còn chu đáo yêu thương vợ. Đời người con gái, cũng chỉ mong gặp được một người như vậy mà thôi. Đâu ai biết, Lục Thần Hạo là đang diễn kịch. Đương nhiên, cả cô dâu Trần Tuyết Vũ, cũng đang diễn kịch. Tuyết Vũ không cần những lời chúc phúc ấy, vì nó sẽ không viên mãn. Đơn giản, đây chỉ là bước khởi đầu cho kế hoạch trả thù của cô. Cô... muốn trả thù Lục gia!
Anh quét mắt nhìn Tuyết Vũ, không nói không rằng, đi tới, nắm lấy hai chân cô, dùng lực kéo xuống, đè lên người cô. "Anh... anh làm gì vậy?" Tuyết Vũ hoảng hốt thật sự. Con mẹ nó hắn muốn tuyệt tự hả? "Động phòng!" Lục Thần Hạo lạnh lùng nhả ra hai chữ, trực tiếp xé cổ áo cô ra, hôn xuống. "Không được. Hôm nay không được!" Tuyết Vũ ngăn lại. Cố gắng nhịn xuống ý nghĩ muốn cho Lục Thần Hạo một chưởng bay ra xa. Lục Thần Hạo dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt uy áp. "Tại sao lại không được. Không phải bổn phận của một người vợ là hầu hạ chồng mình sao. Đừng quên hôm nay là ngày cưới của tôi và cô, cô không có quyền gì phản đối cả." Anh ghét nhất là ai không phục tùng, thích cãi lời. Tuyết Vũ nhìn đi nơi khác, cứng rắn nói: "Tôi tới tháng rồi!" Lục Thần Hạo chau mày, mất hứng thấy rõ. "Vô dụng!" Anh hừ lạnh, đứng phắt dậy. Đi qua mở tủ lấy quần áo, mặc vào. Đi ra ngoài. Một lời nhắn cũng không có. Nhìn cánh cửa đóng sầm lại, bàn tay Tuyết Vũ cuộn chặt mới thả lỏng, hận thù tích tụ đầy trong ánh mắt. Muốn chạm vào người cô? Hắn không xứng!