Tiếp tục với
Drama cuối cùng
0 0 0 0 0 19
Drama cuối cùng - Blue Cat 28 Truyện dài - Đang sáng tác
blue_cat1201

DRAMA CUỐI CÙNG Written by Blue Cat Yes, nó là ngoại truyện của "Vật vờ vất vưởng" và "Một vòng cùng Cát Lún", nhưng đồng thời cũng là câu chuyện riêng biệt nên bạn có thể đọc thẳng luôn mà không cần ngó qua hai fic kia (có lẽ vậy :v). Khuyến khích đọc hai cái kia trước vì mình có up lên đây rồi. Genre: Psychological, SOL, romance (là truyện tươi sáng nhất trong series, mình thề), hơi hướm hiện thực. Rating: 16+ Status: completed (40 chương + 3 ngoại truyện) Couple: BxG (trong tất cả các truyện thì couple chính đều là BxG) Blurb: "Hát hay ghê luôn! Sau này em có định trở thành ca sĩ không Nga?" Có một ngày, thầy bí thư đã hỏi con bạn thân kiêm Liên đội trưởng trường cấp hai của tôi như thế. Khi ấy, tôi đang ngồi ở trong cánh gà sân khấu của trường cùng một số thầy cô trong ban tổ chức hội diễn văn nghệ hay gì đó. Có một thằng không nằm trong ban nhưng thản nhiên chôm một chai nước suối trên bàn, lột vỏ và vặn nắp, đưa cho con Nga khi ấy vừa biểu diễn xong đi vào. "Dạ dĩ nhiên là không rồi thầy. Ca sĩ chỉ là người mua vui cho thiên hạ, bạn em phải làm nhà sản xuất âm nhạc mới ngầu," vừa đưa, thằng ấy vừa tự cho mình quyền trả lời thay. "Ghê chưa!" Cô Vân, giáo viên tiếng Anh của chúng tôi lên tiếng cảm thán, rồi hỏi thằng ấy. "Còn Hoàng Anh thì sao?" "Em á hả?" Cậu ta hỏi lại cô vẻ ngạc nhiên. "Em... không biết, em chưa bao giờ nghĩ đến." Vẻ mặt cậu ta khi đó hơi ngơ ngác trông khá buồn cười, như kiểu không nghĩ là sẽ có thầy cô nào hỏi mình câu đó vậy. "Chứ không phải mày sẽ đi theo con Nga để làm vệ sĩ cho nó hả?" Cô cười chọc cậu ta. Lúc đó chúng tôi đang học lớp 8, và cái đầu ngây ngô của tôi lúc đó cũng đã từng nghĩ thế thật. Nhưng thực tế là một chuyện khác xa. Năm 18 tuổi, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy hết cựu đầu gấu này đến cựu đầu gấu khác đi học Y đa khoa bao nhiêu thì đến năm 24, tôi kinh hoàng bấy nhiêu khi thấy bọn từng đánh nhau và chơi bời nhiều nhất lại trở thành giáo viên. -trích đoạn-

Thẻ:

Từ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không có dịp gặp Peter Pan nữa, dù có một khoảng thời gian vẫn đi chơi với Nguyên. Hoàng Anh thì tôi có gặp vài lần khi đi thăm người thân trong bệnh viện. Cậu ta đi trực, không rõ là thực tập hay gì, nhưng khá bận rộn, chỉ kịp cười chào tôi và hỏi thăm mấy câu. Trong cái áo blouse trắng, trông cậu ta còn đáng sợ hơn cả hồi xưa - đó là dưới mắt tôi thôi. Còn trong mắt những người khác thì có lẽ cậu ta là thiên thần hay cái quái gì đó. Nhân tiện thì, hai đứa đó vẫn yêu nhau.         “Em có chơi với bé My à?” Có một lần, Aiden hỏi tôi. Đó là vào ngày cuối anh ta tới phòng làm việc giúp tôi, khi đó chưa đến giờ làm nên tôi mở Facebook trên laptop riêng ngồi lướt một tí, thấy Peter Pan đăng ảnh thì vào bình luận – chúng tôi vẫn giữ liên lạc bình thường. “My là ai?” Tôi hỏi lại, sau đó mới cười khi nhớ ra tên thật của nó. “À, Peter Pan! Anh biết nó hả?” “Con gái giám đốc ngân hàng B.” Aiden vừa đáp vừa ngồi xuống ghế, bật máy tính lên. “Bọn anh biết ông già nó chứ không biết nhiều về nó lắm.” “Kinh!” Tôi không khỏi ngạc nhiên thốt lên. Hóa ra lời đồn của bọn bạn đại học về gia thế nhà Peter Pan là thật chứ không phải đùa. Mà khoan, hình như đứa nào ở trường cũng biết chuyện đó rồi ấy. Chỉ có một mình tôi ngơ ngáo chẳng bao giờ để ý xung quanh thôi.

“Ủa, nay Nguyên không đi học à?” Một giọng nói dễ thương chợt vang lên bên cạnh. Da gà không hiểu sao bỗng nổi đầy người, tôi ngồi dậy nhìn Peter Pan đang ngồi xuống cái ghế bên tay phải mình, đôi mắt nâu trong veo nhìn tôi một cách tự nhiên. Trên gương mặt xinh xắn của nó vẫn là nụ cười thân thiện, từ người nó tỏa ra một mùi dầu gội nhàn nhạt dễ chịu.  “Ờ, chắc bận gì đó,” tôi cười đáp, thấy cô giảng viên đã đi vào thì hỏi nó. “Sao nay đi trễ vậy?” Bình thường nó toàn đi sớm rồi ngồi ở bàn đầu, hôm nay đi trễ nên mới vào ngồi chỗ bàn gần cuối của tôi.  “Ngủ quên á.” Peter Pan cười cười đáp, lôi sách vở ra đặt lên bàn. “Ờ, buồn ngủ dã man. Tôi định chuồn luôn rồi.” “Tôi chuồn thì cũng chẳng có gì chơi, haha. Nay Hoàng Anh cũng bận học.” Nó nói, đoạn cầm mấy viên thuốc cho vào miệng rồi uống một hơi hết nửa chai nước mang theo.  Tôi tò mò hỏi, “Bà bị bệnh à?” “Ừ.” “Cảm à?” “Không,” Peter Pan lắc đầu, lắc lắc ngón tay trỏ đang chỉ vào đầu mình, tỉnh bơ nói. “Bệnh về cái đầu…”  “Bệnh… điên?” Tôi thật thà hỏi lại. “Ừ.” Nó gật đầu nói và cười. Kiểu cười giống như đùa nhưng lại như thật.  Sau đó nó cũng không giải thích gì thêm mà giở sách vở ra, bắt đầu chăm chú học. Thế nên tôi cảm thấy hơi ớn lạnh trong người (?). Lúc hết hai tiết môn chung và nó chào tôi để qua lớp khác với thằng bạn tên Trung, tôi nhắn tin hỏi Nguyên, “Peter Pan bị bệnh điên à anh?” Lúc soạn tin nhắn, tôi đã nghĩ mình nên dùng từ ngữ một cách bớt thô lỗ hơn, nhưng rồi không hiểu sao tôi vẫn cứ kệ vậy. Đúng hơn là tôi muốn Nguyên ghét tôi vì cái kiểu nói chuyện ức chế này và buông tha cho tôi. Như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều cho cả hai đứa. Nguyên nhắn lại sau tầm mười giây: “Nó cắn em à?” Tôi suýt đâm đầu vào cành cây trên đường qua giảng đường A. Tôi: Không cắn, nhưng nó bảo em nó bị điên. Nguyên: Có thể nói vậy. Nó đang điều trị tâm lý. Tôi dừng chân khi đọc tin nhắn trên, cắn môi nhìn về khoảng không phía trước. Hóa ra là vậy. Tôi nghĩ mình đã hiểu tại sao hôm đám cưới kia, Hoàng Anh lại tới gây sự với Cát Linh rồi, cả Nguyên nữa. Chuyện giữa con nhỏ đó và Peter Pan nghiêm trọng hơn là tôi nghĩ. Chẳng qua vì Peter Pan luôn tỏ ra ổn nên tôi không nhìn thấy nó đã tổn thương đến thế nào thôi. Đây cũng là cái giới hạn mà tôi không thể bước qua. Dù cho Nguyên nói rằng mình chỉ xem Peter Pan là bạn thân và không có gì khác, thì cái tình bạn ấy vẫn lớn hơn nhiều so với tình cảm giành cho tôi. Người ta nhìn vào cứ nghĩ chúng tôi yêu nhau, nhưng đó chỉ là “nó trông như vậy” mà thôi. Nhưng tỏ ra ích kỷ không phải điều nên làm lúc này, tôi nhắn lại cho Nguyên, “Anh cứ để nó thế mà đi à?” Lòng đột nhiên buồn khủng khiếp. Điện thoại rung lên, tôi cầm lên đọc, sau đó muốn ném nó vào cái chậu cây bên đường. Nội dung tin nhắn như thế này: “Chuyện cúa nó thì liên quan gì đến anh? Nếu là em thì anh còn suy nghĩ lại.”     Tôi: Ý anh là muốn em bị điên? Nguyên: … You’re focusing on the wrong things (3). Tôi: Vậy à? Ielts được mấy chấm rồi? Nguyên: Sao bằng dân IT được? Câu này nghe như dỗi vậy, tôi phì cười khổ sở.