Tiếp tục với
Nam chính tiểu thuyết dành cho đực rựa là bé cưng của đời tôi
2 2 1 1 0 37
Nam chính tiểu thuyết dành cho đực rựa là bé cưng của đời tôi - nekkid 227 Truyện dài - hết
nekkid

Thành hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, tỉnh dậy thấy mình nhập hồn vào nhân vật trong một tiểu thuyết mạng mà anh đang đọc dở khi còn sống. Nhân vật này là phản diện phần đầu truyện, anh rể của nam chính, sau này bị nam chính hại chết tức tưởi. Đấy là Thành đoán thế thôi, tại khi đọc truyện, anh chỉ chăm chăm đọc cảnh (H), chứ có biết nội dung cốt truyện nó có mặt mũi ra sao đâu. Thế mạnh của người xuyên sách là spoiler. Mà spoiler duy nhất Thành nhớ được chỉ có nam chính ấy ấy giỏi như thế nào thôi. - Tag: xuyên thư, 1x1, HE - Thuộc tính CP: Công là thanh niên 5 tốt thích đọc pỏn, chăm thụ như mẹ gà chăm con x Thụ sống nội tâm, lòng nhiều tính toán, chủ động theo đuổi công và có tính chiếm hữu mạnh. - Warning: + Truyện lấy bối cảnh Việt cổ nhưng không phải triều đại có thật nào trong lịch sử. Cách ăn mặc và cách nói chuyện, xưng hô khá lung tung. + Truyện tình cảm hường phấn sến chảy nước, không phải đấu đá quyền mưu, tình tiết có thể mất não. Nên cân nhắc trước khi xem. + 18+ + Truyện dưới góc nhìn của công. Công là người xuyên sách, lớn tuổi hơn thụ. Mặc dù bạn thụ rất chủ động trong chuyện tình cảm và có nhiều đặc điểm giống mấy công trong truyện niên hạ, sẽ không lật thuyền. Tên viết tắt: Nam chính bé cưng Cross posted với trang W màu cam

Thẻ: BL

Gió thổi hiu hiu, Thành trộm nhìn sang người ngồi bên cạnh. Lê Soạn vẫn đang dưỡng thương nên cả ngày chỉ mặc áo quần mỏng nhẹ nhàng. Hắn không vấn khăn, tóc tuy vẫn búi lên chỉnh tề nhưng do giờ đã là cuối ngày nên có vài sợi lơ thơ rũ xuống, đung đưa theo gió. Một tay hắn để trên tay vịn ghế, một tay cầm quyển sách gập làm đôi, người ngả ra sau, đầu hơi nghiêng, dáng ngồi không được trang nhã cho lắm nhưng nhìn chung vô cùng thoải mái. Những đường nét trên khuôn mặt hắn cũng không căng thẳng như ngày thường. Thành bỗng thấy dáng vẻ lười biếng này của Lê Soạn cực kỳ đáng yêu. Nếu có thể, anh muốn nhìn thấy hắn thoải mái và thong dong như thế suốt đời. Không rơi vào vòng xoáy của mưu quyền đấu đá, không phải trải qua trận mạc giết chóc, không cần nhức đầu về hậu cung... Và không phải chịu nỗi cô độc chẳng ai hay một mình trong hoàng cung lạnh lẽo Nếu có thể... Có lẽ trước khi mọi sóng gió ập đến, anh sẽ đem Lê Soạn giấu ở một nơi không có ai biết hắn là ai. Dựng một căn nhà gỗ nhỏ. Trồng rau nuôi cá. Nuôi thêm con chó, con mèo bầu bạn. Cứ thế mà tẩn mẩn sống đến hết đời. "Soạn ơi..." Anh nhỏ giọng nói. "Vâng?" Thành gọi chơi thế thôi chứ thực ra chẳng có gì để nói. Tay anh vô thức chạm vào mấy sợi tóc lòa xòa của Lê Soạn. Hắn vẫn chăm chăm đọc sách, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Cái tay không nghe lời của Thành được đà lấn tới, cả gan sờ lên cây trâm cài đầu của người kia. Anh khẽ rút nó ra. Từng sợi tóc óng như tơ buông lơi rồi rơi xuống bờ vai Lê Soạn. Tóc hắn mảnh, dày, lại rất đen, tương phản với làn da và tôn lên đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn. Bị Thành trêu chọc, Lê Soạn mới đặt sách xuống và quay sang nhìn anh. Ánh mắt của Thành lướt từ sống mũi thẳng tắp đến yết hầu nhô lên của Lê Soạn. Từ trước đến giờ, anh cứ nghĩ đàn ông con trai phải cạo đầu đinh mới nam tính. Nhưng dáng vẻ Lê Soạn xõa tóc thế này thực sự khiến anh phải cân nhắc lại. Gió mát, trăng thanh. Hai người nhìn nhau. Sau bao chuyện lúng túng vừa xảy ra, rõ ràng Thành nên cảm thấy khó xử hoặc ngại ngùng. Nhưng chẳng hiểu sao, trong giây phút này, lòng anh bình yên đến lạ.