4.0.0
04:26:07 29/12/2024
Tiếng đàn của anh mạnh mẽ mà da diết, du dương mà lôi cuốn, khi trong trẻo như giọt nước rơi trên mặt hồ, khi xa xưa và huyền ảo như đêm đen tịch mịch, khi lại nhẹ nhàng thì thầm như gió thoảng qua tai, có lẽ bởi chất nhạc của Trịnh khiến giai điệu nghe khắc khoải như tiếng thở dài của con tim trĩu nặng tâm tư, nghe đau khổ như cảm được cành gai sắc trên bông hồng đỏ chót, nghe chập chờn như ảo mộng trong mơ. Trầm lắng, da diết, lại đầy hoài niệm một cách đau đớn như tiếng lòng của người đàn ông từng trải dốc bầu tâm sự. Nàng nhắm mắt, dưới tán cây xanh, dưới bầu trời rộng, nàng cảm tưởng như chưa từng được nghe thanh âm nào tuyệt vời đến như vậy. [Đôi mắt màu cafe | Vũ Hoài An]
Thẻ: