4.0.0
07:16:16 21/11/2024
Cho dù gã là một kẻ xấu xa trong mắt người đời, gã cũng không muốn trở thành kẻ thất hứa trong mắt em.
Sau nhiều ngày tích lũy em đã đủ tiền mua cái bánh bao. Lúc em đi chân trần vào cửa hàng bà chủ còn khó chịu nhìn em mấy cái, nhưng em đâu bận tâm, em vui vẻ lấy ra quyển tập vàng ố, viết trên đó những dòng chữ sạch sẽ thơm tho. "Bán cho con một cái bánh bao thật to giá mười lăm ngàn. Tiền của con hơi bẩn, con xin lỗi." Bà chủ đọc xong, khoé mắt đỏ hoe. Bà nhìn nụ cười ngây thơ của em mà thấy hổ thẹn với bản thân. Bà lấy cho em cái bánh bao thật to, em móc ra từ túi áo cũ mèm những tờ tiền được xếp thật ngay ngắn. Em đếm đi đếm lại thật kỹ rồi đưa bà bằng hai tay, trước khi rời đi em còn cúi đầu thật sâu chào bà. Bà chủ cửa hàng nhìn theo bóng lưng em mà rớm lệ. "Một đứa trẻ hiểu chuyện nhưng sao lại khổ thế này?" Em nào biết được ở nơi Sài Gòn hoa lệ này vẫn còn có người đồng cảm với em. Khi đó em chỉ lo chạy một mạch về nhà rồi chia sẻ niềm vui với gã. Khi em về, trong nhà đã có gã đợi em. Em cười thật tươi, giơ cao cái bánh bao trong tay với đôi mắt sáng rực. Trong đôi mắt em như có hàng ngàn vì sao lấp lánh. Gã chợt thấy cuộc sống mình ý nghĩa hơn khi ở cạnh em. Em đưa cho gã chiến lợi phẩm hôm nay của mình. Gã xoa đầu em, khen em thật giỏi. Em cẩn thận đem bánh bao chia ra thành hai nửa. Gã và em ngồi cạnh nhau ăn thật ngon. Gã biết, em cần gã và gã cũng cần em.
An quay về nhà của em và gã. Em đứng nhìn nơi đó thật lâu, đây là nơi đã gắn bó với em rất nhiều năm. Cho dù nó chỉ là cái ống cống đối với mọi người nhưng nó chính là căn nhà chứa đầy ắp những kỷ niệm đẹp đối với em. Thậm chí... cả những kỷ niệm đau buồn. Em chui vào bên trong, em vuốt ve mớ chăn nệm cả hai đã từng ngủ với nhau. Nơi này, có hơi ấm của Vụ. Em quyến luyến, hít nhẹ một hơi. Em cầm lên rồi đưa qua cho Khải. Hắn hiểu ý em, lập tức đem số chăn mền đó lên xe. Rồi em lần tìm cái túi tiền của mình. Nơi đó chỉ có vài đồng bạc lẻ. Em vui vẻ phủi sạch bụi bặm rồi cẩn thận bỏ vào người. Đây là túi tiền Vụ đã mua cho em. Em trân quý như báu vật, em không dám đem theo người vì sợ sẽ làm mất. Thật may vì nó vẫn còn ở đây! Em nhìn lại ngồi nhà của em và gã lần cuối. Nơi này vốn đã trống trải bây giờ lại càng hiu quạnh hơn. Em cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này. Em biết, gã sẽ lo lắng cho em. Em biết, em ở đây em sẽ nhớ gã nhiều lắm. Em biết, gã muốn em được vui vẻ. Em ngồi bên trong thật lâu rồi cũng chậm rãi bước ra. Em nhìn xung quanh thêm một lần nữa rồi bước lên xe của Khải. Em rời đi, rời xa ngôi nhà nhỏ của em.