Tiếp tục với
Đường về nhà còn bao xa
2 1 0 5 16 8
Đường về nhà còn bao xa - TrinaJane 425 Truyện ngắn - hết
trinajane

Giai đoạn đầu những năm 2000, có 4 cặp gấu trúc được Trung Quốc cho Hoa Kỳ thuê với sứ mệnh ngoại giao trên mình. Những tưởng cả 4 cặp gấu trúc này đều sẽ có được cuộc sống tốt đẹp, được có những đãi ngộ tương xứng với sự cống hiến của các em, nhưng không! 2 trong 4 cặp đã đã phải sống trong địa ngục suốt 20 năm trời. Một cặp trong số đó vẫn đang phải sống trong những tháng ngày đau đớn khổ sở tại Mỹ. Đó chính là cặp gấu trúc Meixiang (Mỹ Hương)- Tiantian (Thiêm Thiêm). Các em vốn chỉ là những con gấu trúc vô tư hồn nhiên. Nhưng hơn 20 năm qua, những nỗi đau con người gây ra đã hằn sâu trên thân thể và cả trong tâm hồn các em. Liệu các em có thể một lần nữa được nhìn ngắm quang cảnh quê hương của mình khi tuổi già đã sớm ập đến, khi đâu đâu trên người các em cũng là những di chứng, bệnh tật dày vò? Truyện là lời kể của cả ba con gấu trúc Meixiang, Tiantian, Xiaoqiji (con út của cặp gấu trúc này) về cuộc sống của các em nơi xứ người, về những gì các em phải trải qua hằng ngày ở nơi có rất nhiều thứ nhưng lại thiếu đi thứ quan trọng nhất- tình yêu thương. P/s: Tip 1: Những sự kiện được viết trong truyện là có thật 100% và đang ngày ngày diễn ra với gia đình Meixiang. Mọi người hoàn toàn có thể tìm hiểu trên các fanpage về gấu trúc hoặc trên tiktok của những người đang túc trực tại sở thú cập nhật thông tin, tình hình hằng ngày của các em, thậm chí bạn có thể check cam của sở thú để tận mắt chứng kiến cuộc sống của các em đang như thế nào. Tớ viết truyện này không gì khác ngoài mục đích góp một phần nhỏ bé của mình lên tiếng vì các em, đồng thời lan tỏa câu chuyện của các em cho nhiều người biết và cùng lên tiếng vì các em hơn. Tip 2: Vì lý do văn chương nên thời gian của các sự việc sẽ không hoàn toàn khớp với thời gian thật ở ngoài đời thực.

Thức ăn của gia đình nhỏ của tôi là tre già măng cỗi, là táo úng cà- rốt hư, nước thường xuyên trong tình trạng thiếu lại không mấy khi sạch sẽ gì cho cam. Tre trúc dường như không phải là thức ăn chính của chúng tôi, thứ chúng tôi phải ăn nhiều nhất chính là đá viên, bất kể xuân, hạ hay thu, đông. Ngay cả bánh sinh nhật hết năm này qua năm khác của chúng tôi cũng đều là đá viên. Những đứa con bé bỏng khi còn ở với chúng tôi phải thường xuyên chịu đói, Tiểu Kỳ Tích bây giờ cũng phải chịu cảnh như các anh chị của nó đã từng, sống khổ cực và thiếu cân. Trong số những đứa con đã được trở về quê hương của tôi, có một đứa sau khi về phải điều trị đường ruột tận 3 năm trời mới khỏi, lý do vì phải ăn quá nhiều đá viên suốt một thời gian dài; một đứa khác bị chứng rập khuôn nghiêm trọng, phải điều trị rất lâu tình hình của nó mới tốt lên.

Thiên nhiên cho tất cả loài động vật chúng tôi hai sự lựa chọn hoặc sống hoặc chết. Con người mang lại cho chúng tôi “lựa chọn” thứ ba: sống không bằng chết. Những cơn đau không ngừng âm ỉ khắp người khiến chúng tôi sống không chết. Cơn đói dày vò chúng tôi hết ngày này qua ngày khác làm chúng tôi sống không bằng chết. Sự tàn nhẫn và thái độ thờ ơ của con người nơi đây khiến chúng tôi sống không bằng chết. Luôn phải nơm nớp lo sợ không biết bản thân mình có bị bắt vào căn phòng kia lần nữa hay không làm chúng tôi sống không bằng chết. Và trên hết, ngày về xa tít tắm không biết khi nào tới đang dần bào mòn tinh thần lẫn ý chí chúng tôi kia khiến chúng tôi sống không bằng chết.

Đối với con người, 20 năm, 30 năm kể ra cũng chỉ tầm khoảng ½ cuộc đời của họ, nhưng đối với chúng tôi ấy là cả một đời. Ba mẹ của tôi đã dùng gần như toàn bộ cuộc đời của mình để sống, để thực hiện sứ mệnh và để chịu sự dày vò của những cơn đau chưa bao giờ buông tha họ dù là trong giấc mơ. Dù vậy, họ vẫn dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu thương, che chở và nuôi dưỡng chúng tôi trưởng thành. Vậy nên, tôi rất mong mình có thể lớn nhanh một chút, để bảo vệ hai người họ. Tôi nghĩ rằng, các anh chị tôi cũng đều mong như vậy, nhưng đáng tiếc họ không thể ở bên cạnh ba mẹ tôi được. Nên ở nơi này, ở nơi đất khách lạnh lẽo này, họ chỉ có mình tôi mà thôi.