Tiếp tục với
Hai kiếp nhân sinh
0 0 0 0 2 12
Hai kiếp nhân sinh - Tuệ Ngọc 22 Truyện dài - Đang sáng tác
tuengoc

“Duyên âm – chỉ cần người đó là em.” Tình yêu của Đình Khôi và Gia Minh chính là như vậy. “Hai kiếp nhân sinh” chính là câu chuyện xoay quanh vấn đề này. Đình Khôi vốn là một người sống theo chủ nghĩ duy vật, không tin vào những câu chuyện quỷ dị hay tâm linh. Cho tới khi Đình Khôi thực sự trở thành một hồn ma, lại còn là một hồn ma không đủ hồn vía phải kí sinh vào người mà cậu hận nhất mới có thể tồn tại thì cuối cùng cậu hiểu ra được một câu: “chuyện tâm linh không đùa được đâu.” Gia Minh và Đình Khôi là hai đối thủ không đội trời chung. Nhưng chàng trai trẻ Gia Minh lại đem hình bóng của đối thủ ngày đêm cất giấu ở trong lòng, không dám bộc bạch cho ai. Đến lúc đủ can đảm để nói ra, lại là lúc hai người phải âm dương cách biệt. “Duyên âm” bắt đâu từ đây, khi Gia Minh chẳng còn đủ sức lực và can đảm che dấu bản thân hơn nữa, và Đình Khôi cũng dã dần nhận ra tình cảm của bản thân. Hành trình phá giải tà thuật bẩn thỉu, vén lên bức màn về một âm mưu gia tộc đã gắn kết hai người lại với nhau. Không có những cảnh tình cảm ướt át, không có những câu nói ngọt ngào mà thay vào đó là một quá trình gian nan và nguy hiểm. Những chuyện tâm linh rùng rợn, những không gian tưởng như không tồn tại lại liên tục xuất hiện đã thay đổi thế giới quan của Đình Khôi và Gia Minh rất nhiều. Trải qua nhiều sóng gió, mối “duyên âm” của họ cuối cùng cũng có hi vọng trở thành “duyên trần” khi Đình Khôi và Gia Minh phát hiện ra Đình Khôi thật sự chưa chết, chỉ là thân xác đã bị dấu đi. Kế hoạch lấy lại cơ thể được đặt ra, tình cảm của hai người cũng được xác định rõ ràng hơn. Và đặc biệt, cuối cùng Đình Khôi cũng biết ghen. Giữa lúc hân hoan nhất, người ta thường rất dễ rơi vào tận cùng của sự đau khổ. Đối với Gia Minh cũng vậy. Đình Khôi tuy tìm lại được thân xác, nhưng vẫn không thể tỉnh lại được.  Liệu mối “duyên âm” của họ có thể có bước tiến mới hay không? Các bạn cùng đón đọc “Hai kiếp nhân sinh” để hiểu rõ hơn nhé!

Thẻ:

Bìa gốc bởi Tuệ Ngọc