Tiếp tục với
[ĐAM MỸ] BOY PHỐ - HOA CÚC
0 0 0 0 0 1
[ĐAM MỸ] BOY PHỐ - HOA CÚC - Phương Khánh 5 Truyện dài - Đang sáng tác
hoacuc3012

Văn án: Trịnh An Châu, một boy phố, chỉ là cái mác để che giấu bản chất thực sự của cậu – một nạn nhân trong vòng tay của một gia đình tệ nạn. Người cha chìm đắm trong cơn nghiện ngập, người mẹ lún sâu vào cờ bạc, và đứa em trai bướng bỉnh, tất cả đã tạo nên một bầu không khí ngột ngạt, nơi mà niềm vui và hạnh phúc dường như là điều xa vời. Cậu làm shipper để kiếm sống, nhưng bên cạnh đó, nghề tay trái của cậu lại là trở thành một idol “boy phố” trên mạng xã hội và nổi tiếng trên OnlyFans. Dù ánh hào quang và sự nổi tiếng là điều đáng khao khát, nhưng nó cũng là gánh nặng mà cậu phải mang. Trong một buổi livestream, cái tên bí ẩn PetterPan2708 đã tặng cho cậu món quà đắt giá nhất trên nền tảng, nhưng cùng lúc đó, cậu nhận được tin sét đánh: em trai mình đã giết người. Gia đình cậu, thay vì lo lắng cho em, lại ép Trịnh An Châu phải nhận án thay cho thằng bé, với lý do “nó còn quá trẻ.” Cậu cảm thấy như cuộc đời mình đang rơi vào vực thẳm, không lối thoát, và mọi ánh sáng dường như đã tắt ngấm. Nhưng trong những khoảnh khắc u ám nhất, một người đàn ông bí ẩn, Lương Chấn Phong, đã xuất hiện như một ánh đèn le lói giữa màn đêm. Hắn ta đề nghị giúp đỡ cậu, nhưng với một điều kiện kỳ quái: cậu phải mặc những bộ đồ tình thú trước mặt hắn mỗi ngày. Đó là một lựa chọn khó khăn và đầy cam go. Liệu Trịnh An Châu có chấp nhận đánh đổi sự tôn nghiêm và tự do của mình để tìm kiếm hy vọng, hay cậu sẽ tiếp tục sống trong bóng tối của những tội lỗi và nỗi đau? Cuộc đời cậu giờ đây trở thành một ván cờ giữa sự sống và cái chết, giữa sự chấp nhận và phản kháng, trong khi cậu vẫn phải đối mặt với cái nhìn soi mói của xã hội và những áp lực từ gia đình.

Một nhân cách, khi bị bóp nghẹt bởi những kỳ vọng áp đặt, bởi sự thiếu vắng tình thương chân thành, dần dần trở nên yếu ớt, mất đi ánh sáng soi đường của mình. Nó không còn là sự phát triển tự nhiên, mà bị uốn nắn theo khuôn mẫu, trở thành cái bóng mờ nhạt của một cá nhân đầy tiềm năng. Thay vì được phát huy, bản sắc riêng bị lãng quên trong vô số những đòi hỏi về trách nhiệm, về bổn phận, về sự hoàn hảo mà gia đình áp đặt. Và khi đó, căn nhà không còn là mái ấm, mà trở thành ngôi mộ chôn vùi những giấc mơ chưa kịp thăng hoa. Đã từ rất lâu, nơi đáy sâu cuối cùng của trái tim tôi, những xúc cảm tưởng chừng như thuần khiết và sống động đã trở nên khô cằn, chai sạn bởi một chữ "gia đình". Gia đình đối với nhiều người là chốn yêu thương, là nơi an bình để trở về, nhưng với tôi, nó chỉ là nguồn cơn của mọi đau khổ và tổn thương. Một người cha chìm đắm trong cơn nghiện ngập, một người mẹ lạc lối trong vòng xoáy cờ bạc, và một đứa em trai luôn bướng bỉnh, thách thức. Những gì được gọi là "cuộc sống hằng ngày" chỉ là một mớ hỗn độn không lối thoát, đan xen giữa tiếng gào thét của trách nhiệm và nỗi đau âm ỉ mà tôi cố giấu kín.